Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái này có hơi quá rồi, Mã Áo nhát gan của họ không thể nào bỏ rơi phòng live của mình lâu như thế!

Đang trong lúc náo nhiệt thì tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng nó dừng lại ở kế bên chiếc điện thoại, bởi vì sự ngưng đọng này, đã khiến nguyên cái phòng stream yên lặng cả vùng trời.

Giây tiếp theo liền thấy ống kính xám xịt đó xuất hiện một đôi mắt — và trong ống kính có một cái bóng trắng, cô ấy đứng thẳng tắp ở đó, cúi đầu nhìn xuống, bởi vì quá tối nên dung mạo cũng trở nên mập mờ khó nhìn, chỉ còn lại một màng trắng ảm đạm, mà đôi mắt này rất rõ ràng, chớp cũng không chớp lấy một cái mà nhìn thẳng vào họ!

“!!!!”

“Cái đụt, người này là ai dị?”

“Dù thế nào thì chắc chắn không phải Mã Áo!”

“Cũng không phải nhân viên công tác áaaaa!”

“Đừng nói là ma nha trờiiiii???”

“Con mẹ nó cũng quá dọa người rồi có được không? Vừa nãy xém chút là tôi đi ra quần luôn rồi đó!”

“.......”

Tiểu Điềm Điềm là thành viên vip của phòng livestream “Mã Áo gan dạ” trên kênh phát sóng của Mã Áo, vốn dĩ cô còn cười bản thân theo đuổi một vị chủ live nhát gan, nhưng đến bây giờ cô đã cười không ra tiếng nữa, với vẻ mặt khủng khiếp đang xuất hiện trong màn hình cùng với bộ dạng kỳ quái đó, còn có đôi mắt không một chút cảm xúc âm u rùng rợn kia.

Rồi đột nhiên, bóng người đó đến gần hơn, hình như nhặt chiếc điện thoại ở dưới đất lên. Bởi vì ống kính đang di chuyển, trên màn hình không còn màu xám xịt của trần nhà nữa, cũng không còn đôi mắt khủng khiếp đó luôn, thứ xuất hiện trong ống kính đó là một cỗ quan tài — Chính là cỗ quan tài đã hai lần dọa cho Mã Áo hồn xiêu phách lạc!

Ống kính bắt đầu di chuyển nhiều hơn, cỗ quan tài đó cũng càng lúc càng gần.

Đây là định làm gì cơ chứ!?

Cả phòng live đều im lặng, tất cả mọi người đều nhìn theo cô ấy, sau đó trân mắt nhìn nắp quan tài mở ra — Bối cảnh trong nhà ma vốn dĩ đã rùng rợn lắm rồi, lại lồng thêm âm nhạc vào càng làm nó âm trầm hơn, chính là lúc mọi người đang kinh hãi bất định, chỉ thấy một cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện, một lời không nói liền từng bước từng bước đứng ở trước mặt cỗ quan tài.

Khoảnh khắc đó, khu bình luận đồng loạt hiện lên những câu la hét rồi cái đệt cô ta muốn làm gì lum la các kiểu…

Sau đó chính vào lúc mọi người đang hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra thì ống kính liền xoay ra mặt trước, họ nhìn thấy được toàn cảnh bên ngoài từ trong cỗ quan tài, dần dần hình ảnh lướt xuống dưới, đập vào mắt họ chính là đỉnh cỗ quan đen sì, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, nhìn không rõ gì nữa, rồi bỗng… một tiếng ầm truyền đến, nắp quan tài đã đóng lại, trên màn hình chỉ còn lại một màu đen thui!

Yên tĩnh, một sự yên tĩnh chết chóc ghê rợn.

“......”

“......”

“......”

“Áaaaaaaa! Cứu tôi với, tôi cảm thấy bản thân mình nằm theo vào trong quan tài là như nàooooo!”

“Đậu móe tôi có thể nói tôi đã són ra quần không?”

“Nè lầu trên, bớt dơ lại, tôi sởn gai ốc cả người rồi đây này!”

“Mẹ tôi hỏi vì sao tôi khóc, tôi có thể nói bị dọa tới khóc không?”

“Tôi nhớ Mã Áo nhát gan của tuiiiiiii. Đụt nhái anh mau về đón tụi tôi đi điiiii áaaaaa!”

“Tiểu Mã, Tiểu Mã anh mau quay về đi huhu, tôi không muốn ở nơi này nữa đâuuuuu!”

“Cứu tui đi trời ơi, có ai đến cứu tôi ra ngoài không!!!!”

……

Cố Phi m sắp đếm không xuể đã bao nhiêu chiếc điện thoại bị cô nhặt được, cô thật không hiểu nổi, điện thoại là món đồ đắt tiền như thế cũng có thể nói vứt là vứt vậy đó, nếu là cô thì treo ở cổ để trước ngực vậy này, tuyệt đối có làm sao cũng không thể rơi được có đúng không!?

Mà khoan, quỷ nữ áo đỏ đi đâu mất rồi?

Nhờ cổ thế chỗ mà sao giờ không thấy nữa, có vô trách nhiệm quá không vậy?

Khi Mã Áo cầm lấy điện thoại thì đã là chuyện của nửa giờ trước, cậu vốn tưởng rằng trong phòng live sắp nổ tung đến nơi rồi, dù sao thì cậu cũng mất tích từ nãy giờ kia mà, ai biết được khán giả đã náo loạn đến mức nào chứ? Nhưng mà so với phòng livestream mà nói, cái mà cậu sợ hơn chính là từ nay về sau cậu sẽ không thể thoát khỏi danh tiếng “Mã Áo nhát gan” rồi.

Cậu đang tính quay lại đây để chứng minh bản thân không hề nhát gan, nhưng ai mà ngờ được tự xác thực cái danh tiếng này luôn…

Ngôi nhà ma này nó tà môn quá, trước giờ làm gì có chuyện cậu sợ đến ngã nhào xuống đất đâu, mà nơi này lại khiến cho cậu ngã tận hai lần luôn!

Mã Áo vẫn còn hoang mang tột độ lắm, cậu hận không được muốn thời gian quay lại, cho dù mang cái danh nhát gan còn đỡ hơn bị mất mặt thêm một lần nữa. Vậy mà điều khiến cậu bất ngờ chính là, khi cậu nhận lại điện thoại của mình, phát hiện ra khu bình luận đang xôn xao náo nhiệt lắm, mà… bầu không khí thì như có gì đó sai sai thì phải…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK