Không nói thì thôi, nói ra chi giờ còn sợ hơn nữa.
Bây giờ họ có thể khẳng định rằng, cô gái tóc dài này quả nhiên không phải người bình thường.
Tưởng Long ôm vai cuộn thành một cục nói: "Tam ca, sao đêm nay chúng ta gặp nhiều chuyện quái gở đến thế, mau đi nhanh lên, tim em muốn thòng ra ngoài luôn rồi nè."
Tất Hằng cũng muốn đi lắm chứ, nhưng đêm nay cũng đã trùng lặp đoạn đường này bao nhiêu lần rồi, ai mà biết được sẽ xảy ra thêm vấn đề gì nữa? Mấy con ma phía trước cũng may là hơi quen thuộc, nếu đã biết họ không có tính uy hiếp gì nhiều, chi bằng ở lại nơi này rồi nghĩ cách xem nên làm như nào. Chứ cứ đi về phía trước lỡ mà đụng phải thứ gì ác ôn hơn thì thấy mẹ nữa.
Với lại Tất Hằng cảm thấy nếu cô gái tóc dài hiểu biết về những thứ tâm linh đó, chắc chắn có thể giúp họ thoát khỏi vũng lầy này.
Hoặc có thể là… Anh hướng nhìn sang phía cảnh sát, dưới chân họ có đạp bóng, thì chắc chắn là người rồi đó. Nếu thật sự không được nữa thì chỉ đành nhờ mấy vị cảnh sát đưa họ đi cùng thôi, đều nói cảnh sát đại diện cho chính khí chính nghĩa, nhất định có thể dọa được mấy thứ dơ bẩn, để thoát khỏi nơi này thì dù có bỏ xe bỏ hết mọi thứ cũng được nữa.
Đương nhiên, nếu anh thật sự hết cách, chỉ còn có thể giải quyết mọi chuyện theo chiều hướng như thế, chứ không lại gặp nữa thì biết làm sao đây?
Anh quay người sang ghế sau nhìn cô nói: “Tôi là Tất Hằng, cô tên là gì?”
Cô gái tóc dài: “Chào anh, tôi là Cố Phi m.”
Tưởng Long kinh ngạc, Cố Phi m á? Cái tên cũng quá bình thường rồi có được không? Đúng thật là không giống khí chất rùng rợn xuất thần nhập hóa của cô đó.
Phía bên cứu hộ đã đem những cái xác đó lên xe, chỉ còn cảnh sát ở lại thu dọn hiện trường, mấy con quỷ đứng đó khóc lóc ỉ ôi không chấp nhận được sự thật này, rồi đi theo những cái xác lên xe. Trước khi đi, họ nhìn về phía Tất Hằng và Tưởng Long cách đó không xa. Sắc mặt của họ trắng xanh hơn lúc nãy, dưới chân cũng không có bóng, khi họ quay lưng, càng nhìn rõ trên lưng họ có những vết thương rất lớn, máu me nhầy nhụa. Hai người chủ xe còn đưa tay vẫy vẫy với ba người bên này giống như đang nói lời từ biệt, tình cảnh này giống như một thước phim kinh dị, cho đến khi có một cái đầu từ phía sau chồm lên. Cái đầu đó kèm thêm bộ tóc dài lòa xòa, khuôn mặt trắng toát, tròng mắt đen thui, nhoẻn miệng lên cười, đưa tay chào lại như là thân thiết lắm. Nhưng đến khi cô cười thì những con quỷ đó đều bị dọa bỏ chạy lên xe hết.
Tất Hằng và Tưởng Long cảm thấy một luồng khí lạnh, vội vàng nép sát vào hai bên cửa xe, Tưởng Long: "Cô… sao cô lại vẫy tay với họ?"
Cố Phi m có chút nghi hoặc, đôi mắt đen láy nhìn Tưởng Long trả lời: “Đây không phải phép lịch sự tối thiểu sao? Có vấn đề gì hả?”
Tất Hằng vội lên tiếng: “Không, không có vấn đề gì hết á. Là thằng Tưởng Long nó có vấn đề, cô cứ mặc kệ hắn đi.”
Tưởng Long thầm nghĩ: “Mình có vấn đề gì chứ? Con mẹ tóc dài này mới là có vấn đề đó được không! Mình vẫn thích cái danh xưng cô gái tóc dài hơn, chứ cái tên Cố Phi m này tạo hóa đặt cho cô ấy không phù hợp một chút nào cả.”
Quả nhiên cô không thèm để ý đến Tưởng Long nữa, cô lục túi, lục tới lục lui từ trong cái túi vải bố móc ra một cái túi giấy thấm dầu. Tưởng Long giật mình hoảng hốt nói: “Cô muốn làm gì nữa?”
“Bánh. Cậu có muốn ăn không?”
Tưởng Long đưa mắt phòng vệ nhìn cô gái tóc dài đó cẩn thận gỡ từng lớp giấy thấm dầu ra, đưa miếng bánh cứng như đá tới trước mặt của hắn, mà hình như bị ai đó cắn một nửa rồi, chắc là bánh mì hay sao đó.
Tưởng Long vội xua tay nói: “Không, tôi không ăn, cô ăn đi.”
Tất Hằng nhìn với ánh mắt khó hiểu, nhưng anh cũng chẳng để tâm mấy, việc quan trọng bây giờ là phải suy nghĩ họ nên làm gì bước tiếp theo.
Cố Phi m: “Được thôi, chứ tôi thật sự đói rã người rồi.”
Tưởng Long: “... Tôi thấy cái bánh này chắc cứng lắm, cô có ăn nổi không vậy?”
“Ăn được chớ, dùng sức tí là được ấy mà.” Rồi cô nhìn cái bánh trong tay lại ngước lên nhe răng nói với Tưởng Long: “Hàm răng tôi chắc lắm á nha, hí hí.”
Tưởng Long và Tất Hằng cạn lời chỉ biết nuốt nước bọt cho qua chuyện.
Tất Hằng nói: “Cô Cố, cô có biết tình huống hiện giờ chúng ta gặp phải là gì không? Chính là bất luận có lái xe đi cỡ nào, đến cuối cùng chúng ta vẫn quay về chỗ cũ. Khi nãy chúng ta đã đi ngang qua đoạn đường này rồi. Cô có hiểu không?”
“Hình như tôi hiểu sơ sơ rồi đó.” Cô nói trong khi vẫn há miệng nhai nhồm nhoàm, nhưng cái bánh này thật sự quá cứng, nếu là lúc trước thì cô cố một chút liền có thể cắn được ngay, bây giờ cô dùng sức nhai lệ quỷ vẫn không cắn được miếng bánh, nhưng cô đói quá rồi, không ăn thì làm sao được? Thế là cô dùng sức thêm nữa, cuối cùng cô cũng cắn được miếng bánh, nhưng khoan, sao tự nhiên cô thấy nhức nhối, còn có mùi máu tanh nữa vậy?
Cô chớp chớp đôi mắt đen láy, hàm hơi động đậy một chút, và sau đó… trong miệng cô rơi ra một chiếc răng xuống sàn xe!
Tưởng Long: “......”
Tất Hằng đang nghiêm túc chờ đợi cách giải quyết cũng cạn con mẹ nó lời.
Cô vẫn cứ nhai nhồm nhoàm cái bánh cứng như đá đó, vốn dĩ cô muốn nuốt luôn chiếc răng cho rồi chuyện, nhưng nhìn thấy hai người họ dùng vẻ mặt chấn kinh nhìn mình, nên đã nghĩ hay là thôi nhả chiếc răng ra đi, khi đó cô có chút bi thương, không ngờ sau khi thành người, không chỉ sợ lạnh lại còn phải đi bộ, giờ đến cả hàm răng cũng yếu đến vậy nữa.