Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Lập Chí mừng lắm, trong sự tuyệt vọng lóe lên một tia hy vọng, hắn quay sang đám bạn đi cùng nói: “Tụi bây khoan hãy khóc coi, hình như họ không đi vào được, đợi đếni sáng mặt trời mọc, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!”

“Thật sao? Họ không đi vào à?”

“Không, đều đứng ở cửa hết rồi! Không có vào! Tao nghi trong phòng này chắc có cái gì đó, cho nên họ mới không vào được.”

Đây đúng là trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn!

(Có nghĩa là ông trời không triệt đường đi của ai hết.)

Trong cái rủi có cái máy chính là lúc này chứ đâu nữa.

Đào Lập Chí cùng đám anh em lại trốn trong phòng được nửa tiếng, đúng thật là họ không có đi vào, bà lão đó vẫn chỉ quét sàn tới lui, tuy rằng cái đầu cứ xoay 360 độ, nhưng lại không làm ra những chuyện nguy hiểm gì hơn. Bà cô còn lại tuy gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng cũng chỉ nhảy tưng tưng ở trước cửa, cô ta không vào thì bên ngoài dù có sập tường cũng chả sao cả.

Xem ra, tạm thời mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, chỉ cần ráng tới trời sáng thì cũng sẽ thoát thân được thôi.

Đám người Đào Lập Chí cẩn trọng nhìn về hướng cửa, ai mà biết được ngay vào lúc họ tưởng không có chuyện gì thì đột nhiên có một cái đầu tròn lẳng thò ra từ bên ngoài thì sao, ngoài đó đâu có cánh cửa nào đâu. Chưa nghĩ xong thì có một cái đầu tóc dài thò vào thật, đôi mắt láo liên, càng đáng sợ hơn là cô ấy không có phần thân dưới!

Cô ấy mở miệng nói: "Mấy người ai bị rớt đồ vậy?"

Chị gái hàng xóm không nhảy nữa, bà lão cũng không quét nữa, toàn bộ hướng mắt vào trong phòng.

"........."

"........."

"........."

Chỉ nhìn thấy đám con trai trợn trắng mắt, rồi "bịch bịch" mấy tiếng xỉu hết trơn.

Hai con quỷ đồng loạt quay đầu sang nhìn Cố Phi Âm.

Cô lên tiếng nói: "Hình như mấy người dọa cho người ta xỉu hết trơn rồi kìa".

Hai con quỷ: "......".

……..

Cả đêm đó Cố Phi Âm ngủ ngon lắm, đánh một giấc tới sáng, cô trùm mền đi đến cạnh cửa sổ phơi nắng một chút.

Lúc này cô nhìn thấy ở dưới lầu có mấy người chạy ra tán loạn, họ chạy mà không nhìn đường luôn, giống như đang bị hồng thủy mãnh thú đuổi theo vậy, chỉ biết liều mạng cắm đầu chạy tới trước, vừa chạy vừa phòng bị nhìn ra phía sau, trong lúc hoảng hốt còn bị té lên té xuống. Một trong số đó không biết vì sao lại ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái tóc dài mặc đồ trắng đứng ở trên cao ngay cạnh cửa sổ, đưa mắt xuống nhìn bộ dạng nhếch nhác của họ, giống như mọi chuyện hôm qua là những con ma cố tình trêu ghẹo họ vậy.

Đào Lập Chí sợ đến xám hồn, hét lên một cái liền quay mặt bỏ chạy không dám ngoảnh đầu nhìn lại thêm một lần nào nữa.

Cố Phi Âm lắc đầu, không ngờ hàng xóm của mình lại có thú vui như vậy, đêm qua hai người họ cứ đứng trước của canh cả buổi, rồi sáng sớm lại hù cho người ta khóc lên khóc xuống, lỡ dọa cho người ta đổ bệnh luôn thì sao.

Cô cũng theo đó đi xuống lầu, nhìn thấy bà lão ôm cây chổi vẫn còn quét, cô cố ý đến gần dịu dàng nói: "Con ra ngoài tìm việc đây, con không có ở nhà thì bà muốn quét sao cũng được, đừng quét luôn mền gối của con đi là được nhé".

Bà lão ngước lên nhìn cô rồi quay cái đầu đi chỗ khác, tâm trạng có chút bối rối thì phải.

Cô thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh đầu óc cô đang thôi thúc cô đi ra đường tìm việc, tâm trạng của bà lão hay gì thì cô cũng đều vứt ra sau đầu…

Công việc mới của Cố Phi Âm nằm kế bên khu vui chơi, cô mặc bộ đồ gấu để phát bóng bay cho bọn trẻ.

Công việc này vô cùng thích hợp với cô, khoác lên mình bộ đồ, đội thêm cái đầu gấu lên, đừng nói là răng cửa, căn bản là nhìn không thấy bộ dạng của cô luôn! Đối với cô mà nói thì chính là thân thiện vô cùng. Huống hồ chỉ là phát bóng bay thôi, không giống như tính chất phát tờ rơi mà hôm trước cô đã làm, không bị chiếc răng cửa cản trở, cô cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể gánh vác được công việc này.

Đương nhiên cô còn phải cảm ơn tình báo của nữ quỷ áo đỏ, nếu không thì làm sao cô tìm được công việc phù hợp với mình như vậy.

Chỉ là cô không ngờ rằng, phát bóng bay cả ngày, chú thỏ bên cạnh được cả đống con nít vây quanh, một tay cũng không đủ phát, đám nhỏ còn tranh giành muốn chụp ảnh cùng chú thỏ, vậy mà bên cạnh cô trống trơn không một bóng người, bóng bay được chuẩn bị còn dư hơn một nửa, cuối cùng vẫn là chú thỏ bên cạnh nhịn không được đi sang giúp cô phát hết, đương nhiên là không có đứa bé nào kéo cô lại chụp hình chung rồi…

Đối mặt với sự than vãn của cấp trên, cô ủ rũ tháo cái đầu gấu xuống, trong tay cầm 50 tệ tiền lương, vành mắt cô đỏ ửng lên từ lúc nào không hay.

Cô đâu có ngờ phát bóng bay còn khó hơn là phát tờ rơi cơ chứ!

Là do cô không đủ cố gắng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK