… Lạnh… Lạnh quá?
… Làm… Quan tài? Quan tài gì chứ!?
“Aaaaaa —!!!”
Lão Nhị thét lên một tiếng, quả nhiên nhìn thấy gốc cây bên cạnh có dấu vết đang chặt loạn, hắn không còn gồng nổi nữa, quay người liền chạy, bởi vì chạy quá gấp, mà chân mềm nhũn ra, rầm một cái ngã nhào sấp mặt, tay chân đang dùng hết sức bình sinh bò vào nhà, đến cả đèn pin bên cạnh cũng mặc kệ luôn, như điên như khùng vậy mà liều mạng bò vào!
“!!!”
Hắn xông ra sau nhà, la hét: “Lão Tứ! Đại Béo!” Hắn hét rát cả cổ họng, hoảng loạn tột cùng, giống như vừa thấy được thứ gì ghê gớm lắm vậy đó, bọn chúng nghe tiếng liền tự giác nhận ra, rồi gấp rút ùa ra đối mặt với lão Nhị, rồi nhìn vẻ mặt của hắn cực hoang mang, mắt trừng to, bất giác liền sợ hãi theo rồi hỏi vội: “Đây là làm sao đây? Đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ cảnh sát đuổi theo đến tận đây thật sao? Nếu cảnh sát đến đáng lý Tam Tử phải gọi báo tin cho mình mới đúng chứ!...”
“Ma! Có Ma!” Lão Nhị lắp bắp chỉ ra ngoài đó, nói tiếp: “Cô gái ở ngoài đó….”
Đại Béo kinh ngạc, nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi hả? Có phải là một cô gái tóc dài lòa xòa mà chân còn không chạm đất không? Cơ thể còn xiêu vẹo rất quỷ dị nữa!”
Lão Nhị gật đầu lia lịa, Đại Béo vỗ tay một cái nói tiếp: “Bởi em nói sao mà em nhìn nhầm được cơ chứ!”
Lão Nhị: “Vừa nãy tao nhìn thấy rồi, cô gái đó đúng thật là chân không chạm đất… Cô ta đang chặt cây, nói… nói lạnh quá, muốn làm quan tài cho cô ta nữa!”
Người gì mà muốn làm quan tài cho chính bản thân mình trong đêm đen giá rét vậy chứ trời!?
Lão Tứ và Đại Béo vừa nghe, lập tức nhớ lại âm thanh “bặt bặt” khi nãy, lúc đó bọn chúng vẫn chưa hiểu là đang làm gì, nghe lão Nhị kể lại mới biết là muốn chặt cây làm quan tài, bọn chúng liền nổi da gà rợn hết cả người.
Lão Tứ là người duy nhất không nhìn thấy cô gái đó, miễn cưỡng cười, trấn an nói: “Có phải mấy người nhìn nhầm rồi không? Căn bản là không có cô gái nào mà…”
Lão Nhị và Đại Béo lập tức trả lời: “Không thể nào, không thể nào nhìn nhầm được, cô ta thật sự quá khủng khiếp rồi!”
Lão Tứ: “......”
Và rồi chính ngay lúc bọn chúng sợ hãi nhất, một vài tiếng “bặt… bặt… bặt…” mơ hồ truyền đến từ bên phải căn nhà.
Ba người nhìn nhau, ai cũng tự nhận ra khuôn mặt của đối phương đang khủng hoảng đến mức nào!
……
Khi Tô Địch tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cứng hết người, tứ chi đều bị trói rất chặt, căn bản là không nhúc nhích được, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu nên cả người đều tê rần cả lên, động đậy một cái liền cảm thấy đau nhức vô cùng.
Tô Địch nhớ lại bản thân vừa tham gia hoạt động xong, chỉ uống một ly rượu vang ở hiện trường, sau khi hoạt động kết thúc thì trợ lý liền đưa anh về nhà, nhưng anh lại mơ mơ màng màng, lên xe rồi ký ức liền trở nên mơ hồ, khi tỉnh lại thì đã ở cái nơi xa lạ này rồi.
Anh ta nghĩ chắc mình đang nằm ở trên mặt đất, sàn nhà cứng nhắc, không khí ẩm ướt xộc tới, còn có thể ngửi được mùi bùn đất xung quanh.
Tuy anh đang rất hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, không kinh hô nháo nhào lên, ngược lại vẫn giả vờ ngất, bắt đầu xem xét động tĩnh hiện tại. Bởi vì anh biết rằng nếu bây giờ la hét um sùm lên, không chỉ khiến bản thân bại lộ trước mặt đối phương, mà còn khiến cho bọn chúng cảnh giác hơn thôi. Anh cũng tự biết bản thân đã bị bắt cóc tống tiền rồi.
Tô Địch nằm cứng một tư thế âm thầm quan sát tình hình xung quanh, sau đó anh hoảng loạn phát hiện ra, vậy mà có hơn ba người đang canh gác ở bên ngoài!
Ba người này hiện tại đang ngồi cạnh cửa sổ, toàn bộ đều gồng mình lên phòng bị, dường như không phát ra động tĩnh gì, nếu không phải một trong số bọn chúng trầm giọng nói lầm bầm cái gì đó thì anh đâu có biết có bao nhiêu người đang ở đây.
Anh cảm thấy có chút tuyệt vọng, đám người này sao lại cảnh giác nhạy bén đến thế.
Anh không dám nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng cử động một chút cổ tay, nhưng lại bị cột quá chặt, chỉ động đậy một chút cũng đau rát dã man. Anh đành tạm thời bỏ cuộc thôi, không dám làm quá nhiều động tác thừa thãi.
Tô Địch đang cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo, và sau đó những cơn lạnh giá phía sau lưng đã đánh tan ý chí của mình, đầu óc anh mơ màng, khó chịu cực kỳ luôn. Hình như anh nghe được tiếng “bặt… bặt… bặt… “ kỳ lạ từ đâu truyền đến thì phải.
Đây là đang làm gì vậy? Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao âm thanh này cứ văng vẳng bên tai không ngừng lại thế?
Chính ngay lúc bản thân anh sắp phải ngất xỉu thêm lần nữa, thì đột nhiên có người thấp giọng run sợ nói: “Sao âm thanh đó ngừng lại nữa rồi… Có khi nào cô ấy… Aaaaa! Cô ta đến rồi! Đến thật rồi!!!”