Quỷ nữ áo đỏ xua tay nói: “Bắt cóc đâu phải là chuyện hiếm hoi gì, xã hội bây giờ vì tiền thì chuyện gì không dám làm cơ chứ?”
Cố Phi m đối với quan điểm này cũng ngấm ngầm đồng ý, cô nói: “Ờ cũng đúng ha…”. Giống như cô vậy, vì muốn tìm công ăn việc làm, vì muốn kiếm thêm một ít tiền lương, đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực còn gì.
Quỷ nữ áo đỏ ưu sầu thở dài nói tiếp: “Haiz, bây giờ tin tức Tô Địch bị bắt cóc đã um sùm trời đất hết rồi, mấy chiếc xe cứu hộ vừa chở vào 80% chính là fans của Tô Địch chắc luôn, vừa nghe anh ấy bị bắt cóc thôi liền kích động đến ngất hết trơn, còn có mấy người vì chạy đến công ty của Tô Địch mà gặp tai nạn xe nữa kìa.
“Bây giờ bọn bắt cóc cũng liều mạng thật, vì tiền mà không sợ gì hết á, người nào cũng dám đụng vô mới ghê. Nghe nói bọn chúng bắt Hoàn Cầu lấy năm nghìn vạn để chuộc người, nếu không là bọn chúng thủ tiêu luôn. Fans của Tô Địch đang chuẩn bị lập đàn cầu phúc tập thể rồi đó.”
Cố Phi m: “Gì cơ? Năm nghìn vạn á? Nhiều dữ vậy sao?”. Cô liền vội vàng đưa tay lên đếm bản thân phải nằm bao lâu mới có thể kiếm được năm nghìn vạn, nhưng cô phát hiện căn bản là tính không xuể, não của cô thắt nơ luôn rồi, đây là nằm mòn luôn quan tài cũng không kiếm được số tiền đó có hiểu không?
“Chỉ năm nghìn vạn thôi là ít rồi đó, Tô Địch chỉ cần nhận vài show là dư sức kiếm lại được thôi.”
“......?”. Đây là loại người nổi tiếng lợi hại nào, kiếm tiền tốc độ dễ như trở bàn tay vậy sao?
“Điều bây giờ đáng lo ngại đương nhiên là bọn bắt cóc đã làm gì Tô Địch rồi, hiện tại làm lớn chuyện như thế, đến cảnh sát cũng điều động luôn, bọn chúng dám bắt cóc Tô Địch nhất định đều là những người cần tiền chứ không cần mạng, giết người diệt khẩu không phải là không thể". Rồi quỷ nữ áo đỏ nói tiếp: “Thôi mấy người tự đi đi nha, tôi chắc không tham gia được rồi, tôi phải ở lại chờ đợi khoảnh khắc lịch sử đây!”
Nó nói xong liền khoái chí biến mất, chắc là đi xem náo nhiệt chung vui rồi còn gì.
Cố Phi m dẫn theo hai con quỷ ra bắt xe buýt, trong đầu đang tính toán con số năm nghìn vạn đó, ôi mẹ ơi nhiều quá nhiều quá…
Tầm hơn nửa tiếng sau, màn đêm dần buông xuống, Cố Phi m khoác tấm chăn bước xuống xe, gió lạnh đánh sấp cả mặt, lạnh đến cô run cầm cập. Cô lạnh đến chịu không nổi, mà hai con quỷ phía sau thì chả bị ảnh hưởng gì, chân cũng không cần nhúc nhích, cứ cà lơ phất phơ bay theo cô vậy đó, nhắc tới là đau lòng, cô ngưỡng mộ gần chết luôn dị á!
Vì muốn chọn một cái cây để chặt mà không muốn ai phát hiện, Cố Phi m chỉ đành dẫn theo hai con quỷ đi sâu vào núi, những cây cổ thụ trong núi vừa to vừa cao, làm quan tài là bá cháy, nhưng mà trời đã tối rồi, lại lạnh như thế, dưới đất còn tích đầy lớp tuyết chưa tan, đi được vài bước cô liền đi không nổi, cô quay đầu lại chỉ đành cầu cứu chị gái hàng xóm với bà lão chứ biết sao giờ, mà cô vẫn còn ngại mở miệng, nhưng thật sự cô đi không nổi nữa, rồi cô nói: “Có thể phiền hai người cõng tôi một đoạn không?”
Chị gái hàng xóm và bà lão: “......”
Hai con quỷ nhìn cô một hồi, rồi trề môi, trợn mắt.
… Năm phút sau.
Cố Phi m nằm trên lưng chị gái hàng xóm, cảm kích nói: "Cảm ơn cô nha".
Chị gái hàng xóm: “......”
Bầu trời đã chuyển sang một màn đen tối, trong rừng núi không có nổi một bóng người, đưa mắt nhìn chỉ toàn là sương trắng mịt mù kín lối. Thời tiết mấy ngày nay cũng tạm ổn, không khí mát mẻ không còn âm trầm lạnh lẽo như đợt rồi.
Lão Tứ đi ra nhà vệ sinh phía sau để giải quyết nỗi buồn, sẵn tiện nhặt thêm vài cây củi khô đem về.
Thời tiết tuy là ổn, nhưng nhiệt độ ở trong núi rất kém, lại không có máy sưởi, đến đêm lạnh muốn cóng hết người, may thay trong nhà còn sót lại rất nhiều củi khô, có thể dùng nó để sưởi ấm cũng đỡ, uống thêm vài ly rượu mạnh, ăn vài miếng khô bò, úp thêm ly mì cay, ôi giồi ôi nó phê…
Lão Tứ ngâm nga huýt sáo, cầm theo bó củi quay về, lại nghĩ đến sắp tới sẽ nhận được năm vạn tệ, hắn cứ cười mãi không ngớt.
Nhưng hắn vừa đi được vài bước, đột nhiên từ xa truyền đến những âm thanh mơ hồ!
“Bặt…”
“Bặt… Bặt…”
“Bặt bặt…”
Tiếng vang này khiến hắn kinh ngạc lắm, trong núi sâu tuyết lớn như thế, đến cả những loài động vật nhỏ đều tìm chỗ trú đông hết rồi, chứ đừng nói là con người, buổi sáng đã hiếm khi có ai bước vào, huống hồ chi là ban đêm?
Nếu thật sự có người tới thì…
Hắn liền sầm mặt lại, nhấc nhẹ bước chân để tìm nguồn gốc của âm thanh đó, nhưng tiếc rằng hắn đi mãi chẳng tìm được, cũng không thấy được thứ gì đáng ngờ, đợi đến khi hắn lắng tai nghe lần nữa thì tiếng “bặt bặt” đó đã biến mất từ lúc nào, xung quanh hầu như không có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng gió xào xạc lướt qua, giống như lúc nãy chỉ toàn là ảo giác vậy.