Hơi thở của anh còn chưa ổn định, anh kinh ngạc trừng to đôi mắt hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa. "Khụ khụ khụ khụ —” Cố Phi Âm nghe được động tĩnh thì vui mừng lắm, anh bạn nhỏ đang xỉu cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi. Như vậy cô không cần đưa cậu ta tới bệnh viện nữa, để cậu ta tự đi, còn cô thì quay về núi để chặt cây làm quan tài! Cô quay đầu nhìn anh bạn nhỏ đang nằm dưới đất, trên mặt lộ ra nụ cười hòa nhã thân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.