Tất Hằng không dám tin cô gái dọa mình suốt đường đi lại là con người, mà còn là con người bình thường mỗi tội hơi nghèo nàn một tí.
Tưởng Long cũng không dám tin, bởi vì cô gái này chính là người đã dọa cho hắn sợ đến ngất đi hai lần, xém chút là són ra quần luôn rồi đó, nếu như cô ta đúng thật chỉ là một người nghèo khó… Vậy thì hắn phải làm sao đây? Từ đây về sau làm sao hắn ngẩng cao đầu làm người được? Hắn không cần mặt mũi nữa sao!
Huống hồ trước đó dính phải quỷ đả tường thì sao là giả được chứ!?
Họ dùng ánh mắt hoảng hốt để nhìn nhau, tại giờ phút này, tâm linh trước giờ không đồng nhất của họ đột nhiên nhờ vào lực tác động nào đó đã thông nhau, biết điều nên hai người tự ngậm mồm lại không dám nói gì nữa.
Xem ra cô gái tóc dài quỷ dị nhất là con người, nhưng sáu người bình thường còn lại thì không như vậy…
Thôi bỏ đi, chuyện cấp bách lúc này vẫn là quay về xe trước, nhanh chóng rời khỏi nơi đây càng xa càng tốt.
Chính vào lúc ba người họ quay trở về xe, hai người đàn ông đang tranh chấp kích động đến nỗi muốn choảng nhau, cũng may người phụ nữ bên cạnh can ngăn lại, ôm lấy chồng cô khuyên ông ấy bình tĩnh đi, còn người phụ nữ ngồi bên đường ôm đứa bé đang khóc, bây giờ trông nó thật quỷ dị.
Nghĩ tới việc bản thân vừa nãy đã chủ động bắt chuyện với ma quỷ, còn muốn đi giúp đỡ liền không nhịn được run hết cả tay chân.
Tưởng Long và Tất Hằng không dám ngoảnh đầu lại, bước đi cũng nhanh hơn, rất nhanh họ đã vượt mặt cô gái tóc dài.
m thanh sau lưng vẫn còn ồn ào lắm.
Một người lên tiếng nói: “Được rồi được rồi, tôi không rảnh cãi nhau với anh, chúng ta nhờ hai người anh em kia đến nói câu lý lẽ đi, xem thử chuyện này là lỗi của ai!”
Lại một giọng nói khác lên tiếng: “Anh tưởng tôi rảnh lắm ở đây tranh cãi với anh miết à? Lý lẽ thì lý lẽ, tôi sợ anh chắc? Này! Hai người kia, đừng có đi nữa, mau qua đây một chút, nói thử xem đây rốt cuộc là lỗi của ai!”
Người phụ nữ đang khuyên can thấy thế, giống như tìm được cứu tinh vậy, thế là cô chạy về hướng của Tất Hằng và Tưởng Long, đưa tay kéo lấy Tất Hằng đang muốn chạy trốn kia, khóc lóc nói: “Xin cậu giúp tôi khuyên họ một chút đi, bảo họ đừng cãi nhau nữa, tôi có nói cỡ nào cũng không được, tôi sợ quá, xin hai cậu giúp tôi được không?”
Giữa họ chỉ cách tầm năm sáu mét, Tất Hằng có thể nghe được giọng nói của người phụ nữ cách phía sau một khoảng lận — huống hồ Tất Hằng với Tưởng Long sau khi nghe được cuộc đối thoại của họ, đôi chân liền tăng tốc hơn rất nhiều, thậm chí hận không được muốn một bước ra ngàn dặm, lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này — Nhưng nào ngờ, trong phút chốc, người phụ nữ đó đã đứng ở sau lưng anh, còn nắm chặt lấy cổ tay anh nữa.
Lúc này cho dù có khoác trên mình chiếc áo ấm thật dày thì Tất Hằng vẫn có thể cảm nhận được hàn khí từ tay người phụ nữ đó tỏa ra.
“Giúp tôi đi, có được không? Hai người giúp tôi khuyên họ đi có được không?” Khuôn mặt của người phụ nữ đó rất thành khẩn, sắc mặt trắng xanh còn có những vết máu đã khô, đến nỗi tóc và máu bết lại thành một mảng đông cứng, nhìn như có miếng gạch đang che cái đầu lại vậy.
Tưởng Long: “......”
Tất Hằng: “......”
Họ có quyền nói không được sao?
Tất Hằng muốn giãy giụa ra khỏi bàn tay của người phụ nữ kia, nhưng anh phát hiện tay của cô ta toàn là máu, mà sức lực của cô cũng mạnh quá rồi đó, đối với anh mà nói tựa như là kiến càng lay cổ thụ vậy, huống hồ sau lưng cô còn có hai người đàn ông đang nhìn theo, họ đang trông chờ hai người các anh sang đó nói lý lẽ giúp họ.
Anh nuốt nước bọt đáp: “Nhà tôi còn có chuyện gấp cần xử lý, cần phải quay về gấp, không thể nào giúp cô được, hay là mọi người tự giải quyết đi nhé!”
Tưởng Long chân run rẩy nói theo: “Đúng vậy, chuyện riêng như này, người ngoài chúng tôi cũng không tiện xía vào, những tình huống này tốt nhất nên đợi chú cảnh sát đến giải quyết mới được chứ chúng tôi nói gì cũng như không à…”
Ai mà có can đảm để giúp mấy người này chứ? Đám người chủ xe đâu phải là người đâu, còn làm rùm beng đến thế, không ai chịu là người sai, cũng không ai chịu thua ai, bất luận là đứng ở bên nào nhất định cũng sẽ không chấp nhận, đến lúc choảng nhau thật rồi thì người chịu trận chính là người phàm như họ đây chứ còn ai nữa?
Nào ngờ khi Tưởng Long vừa dứt lời thì người phụ nữ đó gấp rút lên tiếng: “Chỉ một lúc thôi, thật đấy, không làm phiền cậu lâu đâu mà.”
Nói rồi, cô ta lôi Tất Hằng đi. Sức của người phụ nữ đó như trâu vậy, xiết đến tay anh muốn gãy luôn, Tất Hằng bị kéo đi hai bước — Nếu như không phải tốc độ của người phụ nữ này nhanh đến lạ thường thì Tất Hằng sẽ bỏ mặc tất cả mà vùng vẫy xoay người bỏ chạy rồi, mà cô ta đi nhanh vậy thì sao anh chạy được chứ? Chưa nói đến sức lực của cô ta mạnh hơn cả anh nữa kìa.
Anh đưa mắt quay sang nhìn Tưởng Long để cầu cứu, con mẹ nó sao kéo anh mà không kéo hắn vậy?
Tưởng Long: “Huynh đệ đi mạnh khỏe nha.”
Tất Hằng chửi thầm: “Thằng chó này.”