Lúc đó Tưởng Long cũng chấn kinh lắm, nhất là khi nhìn thấy những tấm ảnh của các nạn nhân.
Những chuyện không tưởng này họ đã đích thân trải nghiệm tối hôm qua, mọi thứ không phải là mơ cũng không phải ảo giác.
Họ thật sự gặp phải quỷ rồi!
"Tam ca, tam ca, thì ra trên thế giới này có quỷ thiệt đó!" Tưởng Long kích động đến nỗi rối loạn ngôn ngữ "Trên thế giới này vậy mà có quỷ thiệt đó! Những người hôm qua mình gặp phải chính là quỷ! Thật sự đám người đó không khủng khiếp như mình tưởng tượng, họ không làm hại chúng ta, trái lại bị chị Cố dọa đến hồn xiêu phách lạc thì có. Nói ra thì chị Cố cũng lợi hại thật, anh nói xem cô ta rốt cuộc là ai?"
Tất Hằng trả lời: "Bất luận cô ấy là người như thế nào, dù sao cũng không phải người thường." Không biết vì sao, anh cứ cảm thấy Cố Phi Âm rùng rợn lắm, nhất là nụ cười của cô, nó đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Tuy rằng Cố Phi Âm chưa làm gì, dung mạo thì cũng có thể nói là coi được đi, nhưng anh vẫn thấy quỷ dị lắm.
Tưởng Long nói tiếp: "Nói như vậy cũng đúng. Chị Cố nói chúng ta vướng phải âm khí thì chắc chắn là sự thật rồi, anh mau nghĩ lại xem rốt cuộc chúng ta có đụng phải thứ gì không nên đụng không? Nếu không tìm thứ đó ra để giải quyết, em sợ rằng sau này có chết như thế nào cũng không biết".
Tất Hằng: "Mày có đắc tội với người nào không? Nếu như trong vô thức chọc phải thứ gì đó thì sau này chúng ta để ý chút là được, mà nếu như là do người hại, vậy thì có phòng bị cũng như không".
Không giải quyết xong xuôi vấn đề này, có ma mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Em có thể đắc tội gì với ai chứ? Người có thể đắc tội chẳng phải em đã đắc tội từ sớm rồi sao?"
"......"
Lợi hại rồi.
……
Làm người thật khó mà.
Cố Phi Âm lại một lần nữa nhận thức sâu sắc mội điều, làm người thật sự không hề dễ dàng một chút nào.
Cô luôn biết tiền là thứ quan trọng, trong người cô gom lại cũng chỉ có vài trăm tệ, cộng thêm một ngàn tệ của Tất hảo nhân cho lúc nãy, ngoài ra cô không còn gì cả. Nhưng mấy ngày nay cô đi đường cũng chả hỏi ra được Mộ Sơn nằm ở đâu, trân mắt nhìn từng đồng từng cắc đang vơi dần đi, con đường phía trước dài miên man không có điểm dừng, những ngày tháng ấy cũng phải vượt qua thôi.
Cho nên cô quyết định tìm công việc đầu đời, chính là nhân viên phục vụ cho một tiệm mì.
Ngày đầu tiên cô đi làm, tiệm mì đông khách nườm nượp, đến ngày thứ hai thì vắng như chùa bà đanh, sang ngày thứ ba cô chính thức mất đi công việc đầu tiên. Cô cùng không biết lý do vì sao, tự dưng mình lại bị đuổi việc. Rõ ràng cô cười thân thiện thế mà, chạy bàn cũng nhanh nữa… Chắc là yêu cầu công việc ở nhân gian quá cao đi.
Lần đầu tiên thất nghiệp, Cố Phi Âm vẫn có chút tiếc nuối, cũng may cô vẫn nhận được 40 tệ tiền lương, đủ để ấm no vài bữa rồi.
Công việc thứ hai chính là phát tờ rơi, một ngày người ta có thể phát được mấy trăm tờ, còn cô thì chỉ vỏn vẹn vài tờ! Sau khi xuống ca, chị gái tổ trưởng tổ truyền thông tờ rơi đưa cho cô 50 tệ, thành tâm đề nghị cô nên đổi việc khác làm đi, công việc này không phù hợp với cô chút nào cả.
“Tại sao vậy? Là do tôi làm không tốt sao?”
“... À không, cô làm rất tốt.” Tổ trưởng tổ truyền thông tờ rơi có chút sợ hãi khi nhìn thẳng vào cô gái tóc dài đen mun trước mặt, nói thật thì, tổ của cô có không ít người phát tờ rơi, đa số đều làm cho qua ngày, một lần nhét ba bốn tờ để mau chóng hoàn thành, xong việc còn tan ca. Nhưng cô gái tóc dài này thì nghiêm túc lắm, cứ đứng thẳng tắp không nói gì, nụ cười tiêu chuẩn 45 độ cùng với năm chiếc răng cửa, điểm này mới là mấu chốt, nó không ổn chút nào, chỉ cần cười một cái là người ta vòng đường đi tránh xa cô ba thước, đến chó cũng không dám lại gần. Cô gái này âm tà thật sự, cho nên chị ta không dám nói thật với cô, chỉ nhìn vào ánh mắt cô ấy đang dán chặt lên người mình rồi nói: “... Có thể là do cô sún mất chiếc răng nên mới gây cản trở cho cô đi.”
Răng cửa!?
Cô ấy cũng kinh ngạc không ít đó!
Thì ra ngoại trừ không có học thức, không có bằng cấp, không có văn hóa, không có kinh nghiệm sẽ không tìm được công việc, bây giờ đến cả sún răng cũng không tìm được việc à???
Cố Phi Âm nghiêm túc hỏi han thêm: “Nếu tôi không có răng cửa, thì nên tìm công việc nào mới là thích hợp đây?”
Tổ trưởng tổ truyền thông tờ rơi có chút khó nói, cô gái này tuy âm trầm rùng rợn, nhưng lại là một người nhiệt tình với công việc: “...Bây giờ tìm công việc đều cần ngoại hình và hình tượng, cô thiếu mất đi chiếc răng cửa sẽ ảnh hưởng nhiều lắm, khách hàng nhìn vào cũng bị trừ điểm, tìm việc thì sẽ càng khó hơn. Không mấy… trước hết cô nên đi lắp lại chiếc răng cửa rồi tính sau hầy?”