Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi gật gật đầu, mặt hơi nóng lên, mặc kệ Diệp Hồng Ngư tùy ý kéo tay rời đi, trái tim đập bùm bùm như có hàng trăm con nai chạy qua.

Lúc rời đi tôi vẫn cảm nhận được một đôi mắt oán độc đang nhìn theo chúng tôi, tôi biết Thẩm Bách Tuế oán hận tôi, nhưng căn bản là tôi không có tâm tư để ý đến chuyện này.

Chúng tôi lên xe đi tới Tô gia, đứng ở cửa, tôi có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Hồng Ngư, lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Anh Hoàng Bì, anh thật có bản lĩnh. Trước kia em chưa từng tin mấy thứ này, nhưng giờ em tin rồi.” Diệp Hồng Ngư hưng phấn nhìn tôi, vẻ mặt sùng bái.

Tôi ngại ngùng gật gật đầu, không có nhiều lời.

“Vậy anh có lợi hại không? Mới lúc nãy nhìn thấy hình nhân kia quỳ lạy anh, em có chút sùng bái anh rồi. Bộ dáng anh lúc đấy thật sự rất đẹp trai.” Diệp Hồng Ngư hai mắt tỏa sáng tiếp tục nói.

“Cũng tạm được, không thể tính là rất cao siêu, nhưng ít nhất vẫn có đủ năng lực bảo hộ em.”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, hơi cúi đầu, rồi lại mau chóng ngẩng lên: “Anh Hoàng Bì, nếu anh không có việc gì gấp thì vào nhà em ngồi một lúc? Tuy rằng bố em không muốn hai ta ở bên nhau, em cũng sẽ không thể dễ dàng mà gả cho anh. Nhưng em cảm giác được, anh so với mấy hoa hoa đại thiếu gia trong thành phố tốt hơn nhiều, bọn họ không phải thích em vì gương mặt này thì cũng là vì tiền của bố em. Nhưng anh và bọn họ không giống nhau, vừa gặp anh em đã thấy anh là một người chất phác. Anh cùng em về gặp ba em đi, nếu vì vậy mà ông ấy bỏ đi cái ý niệm muốn cho em và Thẩm Bách Tuế kết hôn thì tốt quá.”

Nhìn vẻ mặt chờ mong kia của Diệp Hồng Ngư, tôi không đành lòng từ chối cô ấy, ma xui quỷ khiến mà đi theo cô ấy vào trong nhà.

Diệp Thanh Sơn đang ở đại sảnh thưởng thức một món đồ cổ, nghiễm nhiên toát lên phong phạm của một kẻ có tiền.

“Ba, ba xem ai tới này?”

Diệp Thanh Sơn ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người tới là tôi, mày ông ta nhíu lại.

“Hoàng Bì? Cơn gió nào đưa cháu tới Tây Giang vậy?” Diệp Thanh Sơn che giấu sự không hài lòng, quay ra tươi cười với tôi.

Tôi nói: “Ở quê cũng hai mấy năm rồi, cháu cũng muốn ra xem thế giới bên ngoài như thế nào.”

“À, vậy cháu đã tìm được việc chưa? Chú cũng có khá nhiều công ty nhỏ, qua một thời gian chú sẽ tìm cho cháu một vị trí?” Diệp Thanh Sơn khách khí nói với tôi.

“Ba, anh Hoàng Bì cũng là phong thủy sư, lúc nãy con còn thấy anh ấy bắt quỷ!” Diệp Hồng Ngư mặt mày hớn hở giúp tôi giới thiệu.

Diệp Thanh Sơn không vì vậy mà động lòng, thậm chí sắc mặt còn hơi âm trầm, nói với tôi: “Hoàng Bì, chú không muốn Hồng Ngư dính líu đến mấy thứ này. Hai đứa đã từ hôn, Hồng Ngư cũng đã có hôn sự mới, là cháu trai của Thẩm tiên sinh, Thẩm Bách Tuế. Vì tránh để gia đình bên đó dị nghị, chú mong cháu có thể tránh xa Hồng Ngư một chút!”

Trong lòng tôi lộp bộp, trong nháy mắt một cảm giác chua xót cùng khuất nhục dâng lên.

“Chỉ cần cháu đáp ứng chú, sau này chú sẽ cho cháu quản lý một công ty, lại giới thiệu cho cháu một vị tiểu thư khuê các, đảm bảo cả đời này cháu sẽ sống trong vinh hoa phú quý.” Diệp Thanh Sơn thấy tôi không nói lời nào, lại đem lợi ích ra tiếp tục dụ dỗ tôi.

Tôi vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên cách đó không xa vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ai nói con gái tôi sẽ đính hôn với Thẩm Bách Tuế?”

Cùng tiếng quát lạnh truyền đến, một người phụ nữ tầm 40 tuổi đi ra.

Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, khí chất vũ mị, phong vận quyến rũ.

Bà ấy tên Hứa Tình, là vợ của Diệp Thanh Sơn, cũng là mẹ của Diệp Hồng Ngư.

“Mẹ, có phải mẹ cũng không muốn gả con cho cái tên Thẩm Bách Tuế ăn chơi trác táng đó đúng không?” Diệp Hồng Ngư mặt mày vui vẻ, làm nũng.

Tôi cố căng tai lên để nghe, nghĩ trong đầu, chẳng lẽ bà ấy lại muốn giúp tôi nói chuyện.

Hứa Tình không lập túc trả lời mà cầm trong tay một bình nước hoa bắt đầu hướng toàn thân xịt lấy xịt để, xong rồi lại xịt về bốn phía trong không khí.

Tôi không để trong lòng, chỉ nghĩ rằng bà ấy là một người phụ nữ phong tình yêu cái đẹp.

“Đương nhiên, con gái ta sao có thể gả cho Trần Bách Tuế được. Mẹ đã tìm được con rể phù hợp nhất với con rồi, để mẹ mang con đi gặp cậu ấy.” Nói xong Hứa Tình liền bước tới muốn kéo tay Diệp Hồng Ngư.

Hiển nhiên, con rể trong miệng bà ấy không phải là tôi.

Đang lúc tôi muốn thất vọng thì lúc Hứa Tình đi qua bên người tôi, tôi ngửi được từ trong mùi nước hoa nồng nặc đó có một mùi hương khác.

Đó là một mùi rất khó ngửi, trộn lẫn với hương nước hoa tạo thành một mùi quỷ dị khó ngửi dị thường, nhưng Diệp Thanh Sơn bọn họ lại không hề ngửi được mùi gì.

Mà mùi hương này tôi vô cùng quen thuộc, đây chính là mùi hương của con Hoàng bì tử đực kia!

Tôi án binh bất động, lập tức nâng cao cảnh giác nhìn về phía mặt Hứa Tình.

Lúc này mặt bà ấy bị bao phủ bởi một luồng khí màu xanh mờ ảo, đôi mắt phong tình lúc này càng lúc càng tròn, đồng tử vừa to lại đen, đen đến tỏa sáng.

Đây nào là Hứa Tình mẹ của Diệp Hồng Ngư, đây rõ ràng chính là con Hoàng Bì tử lông vàng xám liễu hôm từ hôn chui vào gầm xe của nhà họ Diệp mà.

Nhìn thấy Hứa Tình bị con Hoàng đại tiên kia bám vào người, cả người tôi trong nháy mắt căng thẳng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK