Nhưng tôi vẫn như cũ không hề nhúc nhích, đánh đi, mắng đi, châm chọc đi. Những lời dặn dò của ông nội cứ văng vẳng bên tai tôi: Cho dù người đời sỉ nhục con, thậm chí muốn giết con, con hãy chịu đựng nó. Đến một ngày nào đó, .. mỗi người, mỗi lá phù, mỗi thanh kiếm đều là món quà tạo hóa, để cho bọn họ xem!" Có lẽ, trong mắt mọi người lúc này, tôi là một kẻ mất trí và ngốc nghếch, chỉ biết ngồi im chịu đòn. Nhưng khí cơ bên trong cơ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.