Diệp Thanh Sơn hơi sửng sốt, nhưng vẫn lập tức trả lời tôi: “Được, theo lời dạy của lão tiên sinh, tôi trở về nhất định sẽ sắp xếp hôn sự của Hoàng Bì và Hồng Ngư.”
Diệp Hồng Ngư nghe xong lời cha nói, thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không vui vẻ, vẫn có chút mất mát, thậm chí còn có vẻ hơi tức giận.
Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, nàng đang giận tôi, chê tôi nhát gan yếu đuối. Hôm qua cô ấy cũng nói, chẳng sợ tôi đứng nhìn từ xa, chỉ cần tôi tới, cô ấy sẽ không trách tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không tới.
“Cô nhóc, qua đây một chút.”
Cô ấy đi theo tôi xuống vài bậc thang, rồi hỏi: “Lão tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Tôi nhìn về phía cô ấy, nói: “Cô nhóc, đừng giận thằng nhóc Hoàng Bì kia, thực ra tên nhóc đó vẫn luôn ở đây.”
Nói xong tôi đi nhanh xuống núi.
Diệp Hồng Ngư hơi ngẩn người đứng đó, nhất thời không hiểu được ý của tôi, nhưng tôi tin tưởng có một ngày, tôi cá chép hóa rồng. Ngày mà có thể đường đường chính chính dùng tên Trần Côn Luân để gặp người khác, cô ấy nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng tôi.
Xuống đến dưới chân núi, tôi mới thở phào một hơi. Cuối cùng việc lớn đã xong, có lẽ Diệp Thanh Sơn sẽ không giở trò nữa.
Quay đầu lại nhìn núi Thanh Long nguy nga, trong lòng tôi vẫn còn chút sợ hãi.
Một kiếm hôm nay, nhất định sẽ đưa tên tuổi Trần Côn Luân truyền khắp giới phong thủy, cũng may là tối qua tôi nghĩ ra được biện pháp này, nếu không thật sự sẽ thu hút rất nhiều nguy hiểm.
Tôi bắt taxi quay về cửa hàng, thay bộ trang phục che giấu thân phận, ăn một chút đồ ăn và ngồi đợi trong cửa hàng.
Tôi tin rằng nếu Diệp Thanh Sơn thật sự sáng suốt, ông ta sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Quả nhiên, ba giờ chiều, Diệp Thanh Sơn dẫn theo Diệp Hồng Ngư đến cửa hàng.
Ông ấy tuy không hài lòng lắm về tôi, nhưng ít nhất vẫn không biểu hiện rõ ràng ra. Ông ấy hỏi tôi: “Hoàng Bì, cháu có biết Trần Côn Luân lão tiên sinh không?”
Tôi thuận miệng đáp: “Cháu biết, hình như là bạn của ông nội, cháu từng gặp qua vài lần rồi nhưng không quen thân lắm.”
Ông ta hài lòng gật gật đầu: “Tốt, chú đã nghĩ kĩ rồi. Hôn sự ông cháu định ra chúng ta phải tuân thủ theo, chú về chọn ngày lành tháng tốt để cháu có thể đến ở rể Diệp gia.”
Mọi chuyện đều nằm trong dự kiến nhưng lòng tôi vẫn rất vui sướng. Nói lời cảm ơn với Diệp Thanh Sơn, ông ấy ngồi lại một lúc thì trở về, còn bảo Diệp Hồng Ngư ở lại chơi với tôi.
Diệp Hồng Ngư rất tốt, cô ấy sợ tôi xấu hổ nên không hề nhắc đến chuyện hôm qua ở núi Thanh Long.
Tôi cũng không nói nhiều, tuy rằng tôi dùng danh nghĩa Trần Côn Luân để ra mặt, nhưng vẫn là bản thân tôi, tôi cũng sợ mang đến khí vận không tốt.
Chúng tôi nói chuyện phiếm được một lúc thì Diệp Hồng Ngư đột nhiên nói muốn cho tôi một đồ vật, sau nó nàng đi ra ngoài không bao lâu thì mang vào một chiếc hộp rất lớn.
Hộp quà này to bằng hộp giày, được gói rất đẹp và tỉ mỉ.
Lấy hộp quà đặt ở trên quầy, Diệp Hồng Ngư nói: “Anh Hoàng Bì, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ kết hôn. Dù chúng ta không đến với nhau bằng tình cảm nhưng em cảm thấy anh là người tốt... Em không quan tâm đến việc anh có giàu hay không, chỉ cần anh đối tốt với em là đủ. Nhưng bố em thì khác, thế giới của ông ấy tương đối ưu việt hơn người khác, những người ông ấy quen biết đều là những người quyền cao chức trọng. Em sợ ngày cưới anh không chọn được món quà ưng ý, đến lúc đó sẽ không hay, nên chờ đến ngày đó anh cứ đem hộp quà này tặng cho em là được.” Nói xong Diệp Hồng Ngư liền đỏ mặt chạy ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô ấy tôi vừa mừng vừa buồn cười.
Tôi thực sự càng ngày càng thích cô gái này. Thanh xuân điềm mỹ, ngọt ngào lại thiện lương này. Tưởng tượng đến cảnh cô ấy sắp chính thức trở thành cô dâu của tôi, cho dù là ở rể tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Cả ngày nay, tôi đều đắm chìm trong cảm xúc vui sướng, cho dù cửa hàng không có lấy một bóng dáng khách khứa, tôi cũng không lo lắng.
Với bản lĩnh phong thủy của tôi, chẳng cần có Diệp gia làm chỗ dựa, tôi cũng có thể để Hồng Ngư sống trong những tháng ngày vô lo vô nghĩ.
Nhoáng cái đã đến buổi tối, tâm trạng tôi thoải mái đi ngủ một giấc.
Không biết có phải do ban ngày suy nghĩ quá nhiều mà buổi tối tôi lại mơ thấy tôi và Hồng Ngư động phòng, lại còn xảy ra quan hệ, tôi vẫn còn là trai tân nên cảm thấy rất xấu hổ.
Giấc mơ này rất kì quái, tôi mơ thấy hai chúng tôi vừa mới kết hôn đã có con.
Đứa trẻ rất quỷ dị, vừa mới sinh ra đã cười, cười xong lại khóc như tiếng quỷ khóc sói gào, tiếng khóc vô cùng kinh dị.
Tôi bị tiếng khóc này làm bừng tỉnh, tỉnh dậy cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bởi vì giấc mơ này quá chân thật.
Cũng may đây chỉ là một giấc mơ, nhưng rất nhanh cả cơ thể tôi lại sởn tóc gáy lên.
Bởi vì dù tôi đã tỉnh dậy, nhưng bên tai lại văng vẳng truyền đến tiếng trẻ con khóc quỷ dị.
Tiếng khóc rất rõ ràng như đang ở ngay bên tai tôi vậy.
Tôi kiềm nén tinh thần, vận huyền dương chi khí trong người. Lúc này mới có thể bình tĩnh lại.
Tôi muốn nghe thử tiếng khóc phát ra từ đâu, lại phát hiện tiếng khóc quỷ dị này từ bốn phương tám hướng truyền tới, giống như trong cửa tiệm có vô số trẻ con mới sinh.
Tôi thầm kêu không ổn, chuyện này không đơn giản, bách anh dạ đề (trăm đứa trẻ khóc vào nửa đêm), tôi gặp rắc rối rồi.