Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, cửa phòng bị thủng thành một cái động lớn.
Một bóng ảnh to lớn màu xanh lao vụt ra chạy trốn, trực tiếp nhào hướng Hồ Tam Đao.
Hồ Tam Đao mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nghiệp chướng, ăn một đao này của ta!"
Vừa dứt lời, hắn nửa thanh đại đao trong tay về phía con Hoàng Bì tử.
Con Hoàng Bì tử vừa đụng vào mặt đại đao, toàn bộ đầu nó bị một đao chặt bỏ, rơi trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Hắn phi thân một cái, tiếp được đại đao, tiếp theo lại một đao rơi xuống, chém con Hoàng Bì tử thành một bãi thịt vụn.
Thân thủ thật lợi hại!
Hồ Tam Đao một thân Huyền Dương chi khí sợ là đã luyện đến Đăng Đường Nhập Thất chi cảnh, tôi nhịn không được mà tán thưởng.
Diệp Thanh Sơn đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy trong phòng, vợ ông ta Hứa Tình hôn mê nằm trên mặt đất, mà Diệp Hồng Ngư cuộn tròn ở góc tường run bần bật.
"Hồng Ngư sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?" Diệp Thanh Sơn lo lắng hỏi.
Diệp Hồng Ngư trong lòng còn sợ hãi nói: "Vừa rồi vừa tiến vào phòng, mặt mẹ đột nhiên biến thành một con chồn. Nó nhe răng trợn mắt doạ con, quá đáng sợ!"
"Nó có làm hại gì con không?"
“Không có, nó không tới gần con, chỉ là vẫn luôn dọa con sợ." - Diệp Hồng Ngư đáp.
Nghe xong Diệp Hồng Ngư nói, tôi sửng sốt một chút.
Hoàng Bì tử không ra tay? Không muốn cùng cô ấy tiếp xúc?
Chuyện này không phù hợp lẽ thường, theo lý thuyết nếu Hoàng Bì tử là muốn thay đổi tạo hóa, không có khả năng hành động muộn như vậy.
Chẳng lẽ là Diệp Hồng Ngư mệnh cách vượt qua thử thách, nó cũng bó tay không biện pháp làm hại cô ấy?
Nhưng nghĩ lại cảm thấy chuyện này khó có khả năng xảy ra, mà tôi lại có một suy nghĩ khác.
Con Hoàng Bì tử này đã tới đây được 2 ngày, vậy tại sao nó phải đợi đến tối nay tôi xuất hiện mới động thủ?
Trong lúc tôi đang buồn bực suy nghĩ thì Diệp Thanh Sơn đi ra, ông ta hướng Hồ Tam Đao ôm quyền, cảm kích nói: “Đa tạ đại sư tương trợ, nếu có việc gì cần giúp, ngài cứ nói!"
Hồ Tam Đao dường như cũng không để ý Diệp Thanh Sơn, chỉ đạm mạc nói: “Ông làm hỏng hôn sự mà Thanh Ma Quỷ Thủ đặt ra, sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy. Kịp thời tỉnh ngộ, giải quyết cho tốt."
Hồ Tam Đao lại giúp tôi nói chuyện hôn sự? Tôi sửng sốt một chút, chẳng lẽ ông ấy quen ông nội tôi?
Trong lúc tôi đang tò mò, mắt vô tình liếc nhìn lư hương trên mặt đất, vừa thấy, trái tim của tôi nháy mắt đã bị nhấc lên cao. Chỉ thấy lúc đầu đốt năm cây hương, cây bên phải nhất đã đã tắt, mà cây thứ hai lại cháy rất nhanh, trong nháy mắt đã cháy quá nửa, biến thành ba cao một thấp.
Thần ba quỷ bốn, nhưng hiện tượng ba nén rưỡi này liền bất thường rồi, điều này chứng tỏ biệt thự còn có thứ gì đó nửa thần nửa quỷ.
“Trần Hoàng Bì, mau đi cùng tôi!”
Hồ Tam Đao cũng thấy cảnh này, ông ấy dập tắt hương, thu lại lư hương rồi đột nhiên nói với tôi.
Hồ Tam Đao thế mà lại gọi tên tôi, còn gọi tôi đi cùng.
Xem ra ông ấy thật sự quen biết ông nội tôi, từ lúc nãy ông ấy vừa triển lộ đạo hạnh, có thể thấy ông ấy thật sự là người có bản lĩnh, hẳn là người có thể tin.
“Hồ tiên sinh, xin ngài đừng rời đi như vậy. Phiền ngài tiễn Phật tiễn đến tây (giúp người thì giúp đến cùng), giúp Diệp gia tôi giải quyết cho trót việc này.” Vừa nghe Hồ Tam Đao nói phải đi, Diệp Thanh Sơn vội vàng mở lời.
Hồ Tam Đao nhìn về phía Diệp Thanh Sơn, nói: “Mang thi thể con Hoàng bì tử này đi chôn dưới gốc cây liễu ở hậu viện, tạm thời sẽ không có chuyện gì. Về phần kế tiếp, tôi cũng không thể giúp được ông. Vẫn là câu nói kia, thứ mà ông phá vỡ là bố cục của Thanh Ma Quỷ Thủ, người mà cả giới phong thủy đều phải kính sợ, mong là ông kịp thời tỉnh ngộ trước khi mọi thứ đi quá xa.”
Nói xong, Hồ Tam Đao liếc tôi một cái, ý bảo tôi đi cùng ông ấy.
Diệp Thanh Sơn hiển nhiên hiểu được ý của Hồ Tam Đao, nhưng có chút miễn cưỡng mà nói: “Nhưng Trần Hoàng Bì...”
Tôi biết ý của Diệp Thanh Sơn, ông ấy không thích tôi, cảm thấy tôi không xứng với con gái của ông ấy, nhưng lại không tiện nói thẳng.
Tôi thở dài, rời đi cùng Hồ Tam Đao.
Khi chúng tôi đến một con hẻm cách khu nhà Diệp gia tầm nửa dặm, Hồ Tam Đao dừng lại, tôi cũng dừng theo.
“Hoàng Bì, cậu có gì muốn hỏi không?” Hồ Tam Đao nhìn tôi, thái độ hòa ái, ân cần, tựa hồ coi tôi như vãn bối chưa trải sự đời.
Tôi liền hỏi có phải ông ấy cùng ông nội tôi có quen biết. Ông ấy không nói gì ngẩng mặt nhìn về nơi xa xăm tựa hồ nhớ lại gì đó, đôi mắt kiên nghị mang theo một chút kính sợ cùng tưởng niệm. Ông ấy thở ra một hơi rồi trịnh trọng nói: “Quen biết, mạng này của ta là Trần lão tiên sinh nhặt về, nên đối với ta, ông ấy vừa là ân nhân cứu mạng, vừa là thầy. Cho nên cháu gặp nạn, ta sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Ông ấy nói một cách chân thành, không giống như là đang giả vờ, ấn tượng tốt của tôi với ông ấy lại tăng thêm một chút, giống như trong thành thị rộng lớn này tìm thấy thân nhân của mình.
“Chú Đao, cháu vừa nãy vẫn luôn tự hỏi một vấn đề. Con Hoàng đại tiên kia có chút quỷ dị, vốn dĩ cháu cho rằng, nó muốn kết hôn với Hồng Ngư, đoạt vận. Nhưng vừa rồi nó lại không làm như vậy, ngược lại vẫn luôn hù dọa Hồng Ngư giống như khích tướng để cháu ra tay, đây là xảy ra chuyện gì?” Tôi nói ra nghi ngờ trong lòng.
Hồ Tam Đao kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái: “Không hổ danh là cháu trai của Thanh Ma Quỷ Thủ, thông minh hơn người. Không sai, nguyên bản mục đích của con Hoàng bì tử này là muốn đoạt vận, nhưng từ lúc nó vào cửa Diệp gia, nó đã bị khống chế rồi. Vừa nói nó rõ ràng là muốn khích cháu ra tay, như vậy sẽ phá hỏng cục diện ông cháu đặt ra, hủy hoại hôn ước của cháu và Diệp Hồng Ngư trong gang tấc.”
Nghe xong Hồ Tam Đao nói, phía sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi. Khó trách con Hoàng bì tử này phải đợi tôi xuất hiện mới tác oai tác quái, thì ra đã biến thành công cụ để người khác lợi dụng.
Quá nguy hiểm rồi, vừa rồi thiếu chút nữa thôi là tôi ra tay giúp người Diệp gia.
“Đa tạ chú Đao tới kịp thời, cháu vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, suýt nữa thì gây họa. Nhưng mà trước đây cháu đã từng tiếp xúc với con Hoàng Bì tử này, e là tu vi ít nhất cũng có hai trăm năm. Chỉ còn đợi một đoạn thời gian nữa thôi là có thể hóa hình thành tiên, rốt cuộc là thứ gì mới có thể khống chế được nó? Vừa rồi trong lư hương có ba cây rưỡi có thể chính là ám chỉ thứ kia, vậy nó là cái gì?” - Tôi nhịn không được mà truy vấn liên tục.