Bởi vì ông nội có nói, cái gọi là thành hôn cũng không phải đơn giản tổ chức một hôn lễ, lãnh một tờ giấy chứng nhận kết hôn là được, mà là chân chính động phòng, có quan hệ thể xác.
Nếu Diệp Hồng Ngư phát sinh quan hệ với người đàn ông khác thì đoạn nhân duyên này của chúng tôi chú định bị chặt đứt tại đây, chuyện này đối với cả hai mà nói đều là tai ương.
Nghĩ đến đây, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, vạn vật đều có pháp tắc vận hành của chính nó, cuối cùng hai chúng tôi có thể thành đôi hay không còn phải xem thiên ý.
Chỉnh đốn lại cảm xúc, tôi một lần nữa quay lại phố Tiểu Phong, chuẩn bị thu dọn một chút để tối có chỗ ngả lưng, ngày mai lại nghĩ đối sách.
Cái thứ thiên ý này đúng thật biết trêu người, trên đường tôi quay về lại thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao đỗ bên đường, từ trên xe đi xuống hai người.
Cô gái mặc áo phông trắng kết hợp quần jean xanh, nhìn trẻ trung lại xinh đẹp, đó đúng là Diệp Hồng Ngư.
Chàng trai một thân trang phục quý công tử, tuy diện mạo bình thường, nhìn có chút quý khí, nhưng cũng có thể gọi là phong lưu phóng khoáng, không ai khác là Thẩm Bách Tuế.
Đêm hôm khuya khoắt, lại dừng xe ở một con phố vắng có chút không thích hợp.
Tôi sợ Thẩm Bách Tuế dẫn Diệp Hồng Ngư đến đây không có ý tốt gì, lập tức âm thầm lặng lẽ theo sau.
“Thẩm Bách Tuế, đêm hôm khuya khoắt anh dẫn tôi ra đây làm gì? Muốn dọa tôi sợ? Tôi nói cho anh, tôi không tin mấy thứ này đâu.” - Diệp Hồng Ngư có chút không vui nói.
Thẩm Bách Tuế cười nói: “Hồng Ngư, ông nội anh đã cùng chú Tô nói chuyện hai chúng ta. Anh nghĩ chúng ta kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bọn họ không phải muốn cho chúng ta đi dạo để có không gian riêng bồi dưỡng tình cảm hay sao, anh đây cũng là muốn tốt cho em, đưa em đến đây làm quen một chút với bầu không khí của giới phong thủy.”
Trong lòng tôi cười lạnh, một khu phố buôn bán đồ mai táng cùng với mấy tên bói toán bịp bợm ở trong miệng hắn lại trở thành đại diện cho giới phong thủy, từ bao giờ giới phong thủy lại rẻ mạt đến vậy chứ?
Diệp Hồng Ngư cau mày, không vui nói: “Ai muốn cùng anh bồi dưỡng tình cảm, tôi cũng chả cần làm quen gì cả. Còn nữa, Thẩm Bách Tuế, lần sau anh làm ơn đừng nói bậy về quan hệ của chúng ta, anh cũng không phải không biết là tôi đã có vị hôn phu.”
Nghe vậy, trái tim nguội lạnh của tôi như ấm lại.
Tuy biết rằng cô ấy nhắc đến tôi chỉ vì không muốn dính líu gì với tên Thẩm Bách Tuế kia. Nhưng ít nhất có thể thuyết minh, trong lòng cô ấy, tôi cũng không đến nỗi kém cỏi bất kham, cô ấy cũng không ghét tôi.
“Vị hôn phu? Em đang nói cái tên ma ốm Trần Hoàng Bì đấy à? Hồng Ngư, em nên từ bỏ ý định này đi, anh nghe ông nội anh nói, tên đó căn bản là phế vật, phong thủy chưa từng học qua lại còn bệnh tật quấn thân.” - Thẩm Bách Tuế lộ vẻ mặt châm chọc, hoàn toàn không để tôi vào mắt.
Diệp Hồng Ngư lập tức bĩu môi, có chút tức giận nói: “Anh giữ miệng sạch sẽ chút đi. Anh ấy không biết gì về phong thủy không có nghĩa anh ấy là phế vật! Ở trong mắt tôi, anh ấy tốt hơn anh gấp nhiều lần, ít nhất người ta cũng thành thật hơn anh.”
Tâm tính của Thẩm Bách Tuế khá ổn định, cũng không vì chuyện này mà tức giận, chỉ là nói: “Được rồi, em nói như thế nào thì chính là như vậy đi. Hồng Ngư, em xem, bên kia còn một cửa hàng vàng mã mở cửa, em có tin anh có thể làm cho hình nhân sống lại không?”
Diệp Hồng Ngư xì một tiếng, hiển nhiên là không tin, đi theo Thẩm Bách Tuế hướng đến cửa hàng đó.
Tôi có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Thẩm Bách Tuế lại định làm trò mèo gì đó. Hắn hẳn là muốn trước mặt Diệp Hồng Ngư thông qua một chút thủ đoạn vụng về thể hiện tuyệt kĩ gì đó để lấy lòng, thậm chí làm Diệp Hồng Ngư yêu hắn.
Tôi tuyệt đối không thể làm hắn đạt được mục đích, liền vội vàng bám theo.
Đây là một cửa tiệm tiền giấy vàng mã có tên là Tống Tài Các. Xem tên đoán nghĩa cũng biết là làm nghề làm tiền giấy vàng mã.
Nghề làm vàng mã đã có từ rất lâu, nghề này thực chất là cắt tiền vàng rồi đốt cho người đã khuất. Màu đỏ đốt cho đồng nam, xanh cho đồng nữ, núi vàng núi bạc, trâu ngựa xiêm y, chỉ cần khách hàng muốn, cái gì họ cũng có thể làm ra
Nhưng nghề này không chỉ đơn giản như vậy, tuy nói thợ làm vàng mã bình thường cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể kiếm tiền mưu sinh. Nhưng thợ làm vàng mã thực sự có bản lĩnh thần thông làm cô hồn dã qu.ỷ bám vào người giấy làm cho hình nhân sống lại, đây chỉ là tiểu thần thông.
Tôi từng được nghe ông nội kể lại một câu chuyện liên quan đến một vị thợ làm giấy đại thần thông. Ông nội tôi hồi còn trẻ rất thích đi ngao du tứ phương. Năm đó ông du lịch đến một thị trấn nhỏ ở phương nam, vào một cửa tiệm mua nước uống. Vừa bưng ly nước lên, ông nội không nói lời gì liền rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Bởi vì người ở trong thị trấn kia toàn bộ đều không phải người sống, mà toàn là những người giấy do vị đại thần thông kia tạo ra.
Khi tôi còn nhỏ, nghe ông kể lại chuyện này, bị dọa đến đi ngủ cũng gặp ác mộng. Giờ nghĩ lại, tôi thấy rất buồn cười, bởi vì trong tương lai sớm muộn gì tôi cũng có thể đạt được thành tựu này.
Thu hồi suy nghĩ, tôi tránh ở ngoài cánh cửa rồi nhìn vào trong cửa hàng vàng mã.
Chỉ thấy Thẩm Bách Tuế cầm một cây bút lông nhúng mực vẽ lên khuôn mặt của người giấy màu xanh, hắn hẳn là muốn vẽ mắt cho hình nhân.
Một bên vẽ, hắn vừa nói: “Hồng Ngư, em nhìn kĩ nhé, anh ngay lập tức có thể làm cho hình nhân thành vật sống.”
Tôi hơi sững người. Hắn ta điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn không biết họa nhãn điểm tình cho hình nhân là điều tối kỵ sao?