Mọi người nhìn về phía tôi, bàn tán sôi nổi, hiển nhiên không ai nhận ra tôi là một thanh niên choai choai.
Đây là biện pháp mà tối qua tôi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.
Tôi là truyền nhân đời thứ 17 của dòng dõi Thanh Ma, ông nội ban cho tôi pháp hiệu Côn Luân, nhưng trừ hai người chúng tôi ra thì chưa ai biết chuyện này.
Nếu tôi lấy thân phận Trần Hoàng Bì bày ra tài năng trước mặt nhiều thầy phong thủy như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ắt sẽ thu hút những kẻ thù của ông nội, xảy ra không ít phiền toái.
Mà lấy thân phận Trần Côn Luân ra mặt có thể tránh được phiền toái này. Đồng thời theo góc độ cơ duyên, có thể hạ thấp nhất sự phản phệ vì đã can thiệp vào chuyện của Diệp gia.
“Vị bằng hữu này, hình như không phải nhân sĩ Tây Giang thì phải? Sao ta chưa từng nghe qua tên của ngài?” Thẩm Sơ Cửu bình tĩnh, thấy tôi có chút cổ quái cũng không dám bất kính với tôi.
Tôi khom khom lưng như một ông già, đi ra từ phía sau: “Thầy phong thủy phiêu bạt giang hồ không phải là dựa vào có bao nhiêu người biết đến. Hơn nữa ta có phải người Tây Giang hay không có liên quan gì đến việc đóng Long Môn?”
Bị tôi nói như vậy trước mặt nhiều người, sắc mặt Thẩm Sơ Cửu liền trầm xuống.
Ông ta không khách khí với tôi nữa, âm trầm nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ta thấy, hôm nay ngươi đến đây căn bản là muốn làm khó ta? Hôm nay là ngày cháu trai của
Thẩm Sơ Cửu ta cùng con gái của Diệp tiên sinh đính hôn, ta không muốn nổi nóng, khuyên ngươi biết điều một chút, đừng tự mình chuốc lấy phiền phức.”
Thẩm Sơ Cửu lập tức dọn ra tên ông ta và Diệp Thanh Sơn nhà giàu số một Tây Giang để dọa tôi, cho tôi thấy khó mà lui.
Nói cho cùng thì ở Tây Giang, đây cũng là hai tòa núi lớn, một khi hai nhà liên thủ, khó có thế lực nào lay động được.
Nhưng tôi lại càng không để vào mắt, ông ta nói như vậy làm tôi càng tức giận, đây rõ ràng là vợ tương lai của tôi, ông ta từ đâu ra lại tự cho là mình đúng.
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Bách Tuế bên cạnh Thẩm Sơ Cửu, cười lạnh nói: “Thiên đình ao hãm, địa cách bén nhọn, ngũ hành lại thiếu thổ. Hắn không phải người có thiên phú học phong thủy, thậm chí mệnh cách còn có vài kiếp nạn lớn. Một người vừa không có tài lại không có đức như vậy sao có thể xứng với Diệp Hồng Ngư.”
“Ngươi...” Thẩm Sơ Cửu tức giận chỉ tay vào tôi, muốn mắng nhưng lại mắng không ra bởi vì lời tôi nói đều là sự thật.
Ông ta tính ra được cháu trai của mình mệnh không tốt nên mới đặt tên là Bách Tuế, muốn liên hôn với Diệp gia, thậm chí không ngại mất mặt mà đến ở rể cũng chỉ vì nhìn ra mệnh cách tốt của Diệp Hồng Ngư, muốn cân bằng một chút.
Diệp Hồng Ngư cách đó không xa nghe được lời tôi nói, quay lại nhìn tôi vài lần, dường như có ấn tượng tốt với tôi.
“Ngươi đây là muốn đối nghịch với Thẩm Sơ Cửu ta đúng không?” Thẩm Sơ Cửu đi đến trước mặt tôi, trực tiếp hỏi.
Lúc này, Diệp Thanh Sơn lại đi tới.
Ông ta cũng là một kẻ khôn khéo, cũng nhìn ra tôi có bản lĩnh muốn thử một chút.
Vì thế ông ta nói với Thẩm Sơ Cửu: “Thẩm tiên sinh, hôm nay Long Môn phát sinh dị tượng, ngay cả ngài cũng không thể đóng Long Môn lại, một thầy phong thủy không tên không tuổi như hắn ta sao có thể làm được? Chúng ta cứ để hắn thử xem sao?”
Thẩm Sơ Cửu suy nghĩ một lúc, khóe miệng hơi giương lên, lộ ra một nụ cười âm trầm.
“Được, vậy thì nghe theo lời cậu, cho hắn ta thử một lần. Chúng ta mau lui xuống dưới mười bậc, nếu hắn chọc giận Thanh Long chi chủ, vậy thì để hắn chết một mình, đừng để liên lụy đến chúng ta.”
Nói xong Thẩm Sơ Cửu liền chủ động lui xuống, hiển nhiên là khẳng định tôi sẽ gặp tai ương.
Mọi người cũng lui xuống dưới, tôi cũng bắt đầu hành động, nơi này cũng không nên ở lâu.
Châm ba nén hương, tôi làm giống như tối hôm qua, trước tiên tế bái Thanh Long chi chủ.
Tế bái xong, tôi đốt tờ khế ước phù đánh thức thanh xà, làm nó đợi một lát nữa đóng Long Môn lại, dù sao thì Long Môn là nó mở, đương nhiên nó có thể đóng lại.
Nhận được tín hiệu thanh xà đáp lại. Tôi lui lại ba bước, rút kiếm gỗ đào đã chuẩn bị từ trước ra. Kỳ thật không cần thiết phải làm như vậy, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, thanh xà sẽ đóng Long Môn lại.
Nhưng vì hiệu quả thị giác, cũng muốn để cho Diệp Thanh Sơn chấn động một chút, nên tôi làm bộ làm tịch thi pháp.
Tôi nhắm mắt, bắt đầu niệm: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh. Tả xã hữu tắc, bất đắc vọng kinh. Các an phương vị, bị thủ đài đình. Quá thượng hữu mệnh, kiếm lai, phong môn!”
“Kiếm lai phong môn!”
Niệm xong, tôi lập tức đốt một lá hỏa phù cùng phong phù dán lên trên kiếm đào.
Sau đó tôi vận dương khí, đem kiếm đâm về phía Long Môn.
Kiếm gỗ đào nương hỏa, thừa phong giống như lưỡi dao sắc bén xé rách không khí, đâm về phía Long Môn.
Thanh xà ở bên trong cánh cửa nhận được lệnh của tôi, bắt đầu "gây sóng gió".
Tu vi nó vốn rất cao, lại chuẩn bị hóa rồng, hé miệng liền phát ra tiếng rồng ngâm, tuy không uy nghiêm như chân long nhưng cũng đủ dọa người.
Nghe được thanh âm này tôi suýt bật cười thành tiếng. Con thanh xà này cũng thật biết diễn.
“Không xong, chủ nhân trong núi bị kinh động. Tên này muốn hại chết chúng ta!” - Không biết ai ở phía sau hoảng sợ kêu lên.
Lúc mọi người chuẩn bị chạy thì cửa đá lớn kia lại phát ra một tiếng kẽo kẹt, chậm rãi đóng lại.
Tôi xoay người lại, mặt không gợn sóng nói: “Long Môn đã đóng!”
Ánh mắt mọi người nhìn tôi trong nháy mắt liền thay đổi, trở nên vô cùng kính sợ.