Chẳng lẽ là do chủ nhân của núi Thanh Long muốn trả thù vì tôi đóng Long Môn?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại cảm thấy không đúng, khả năng cao là do tôi thể hiện bản lĩnh trước người Diệp gia, nên ảnh hưởng đến kết cục khiến nó bị phản phệ.
Nếu thật sự bị trời phạt thì phiền phức lớn rồi, nhưng bình thường trời phạt thường là giáng dị tượng, sấm sét, xui xẻo, tai nạn.
Đây là lần đầu tiên tôi bị tiểu quỷ nhiễu hồn.
Nhưng mặc kệ thế nào thì tôi vẫn phải nhanh chóng tìm ra tiểu quỷ này, nếu không cứ để nó khóc như vậy sẽ thật sự ảnh hưởng đến linh hồn tôi, đối với tôi cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Tôi lấy chuông đồng ra, ngồi khoanh chân.
“Đinh.”
Lay nhẹ chuông đồng, đồng thời trong miệng niệm Kiến Linh Quyết:
“Ngã thị thiên mục
Dữ thiên tương trục
Tình như lôi điện
Quang diệu bát cực
Triệt kiến biểu lí
Vô vật bất phục.
Cấp cấp nghe lệnh!”
Niệm xong tôi lại rung nhẹ chuông đồng lần nữa.
Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, tiếng trẻ con khóc đã nhỏ đi rất nhiều.
Từ trăm tiếng khóc ban đầu, bây giờ chỉ còn tầm chục tiếng khóc.
Tôi lại rung chuông đồng lần nữa, đồng thời mở thiên nhãn nhìn về bốn phía trong phòng, muốn nhìn thử những thứ này đang trốn ở chỗ nào.
Bởi vì tôi biết, trong phòng không có nhiều tiểu quỷ mà chỉ có 1 đứa, nhiều tiếng khóc như vậy là do nó cố ý tạo ra, dọa tôi sợ.
Nhưng nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng tiểu quỷ, khiến tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng.
Thứ này không đơn giản, tôi lại niệm Kiến Linh Quyết để mở thiên tỷ nhãn nhưng vẫn không nhìn ra được nó ở đâu?
Thông thường, người bình thường không nhìn thấy ma quỷ ở đâu, trừ khi là quỷ hồn cố ý để họ nhìn thấy, hoặc khi một người có thân thể yếu đuối hoặc là sắp có đại nạn thì cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Nhưng những thầy phong thủy như tôi chỉ cần mở thiên nhãn thì quỷ hồn có ẩn nấp ở đâu tôi cũng có thể nhìn ra.
Nếu vẫn nhìn không ra, vậy chỉ có hai khả năng.
Một là quỷ hồn này sát khí rất nặng, thực lực của nó mạnh hơn tôi. Hai là trong cửa hàng của tôi có trấn vật, loại trấn vật này có thể ngăn được thiên nhãn của tôi, khiến tôi không tìm được nó.
Tôi hi vọng là khả năng thứ hai, bởi vì nếu gặp cái trước, hôm nay tôi mà không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Tiểu quỷ này giống như nhìn thấu tâm tư của tôi, nó đột nhiên nín khóc mà bật ra một tiếng cười bén nhọn, dường như là đang cười nhạo tôi không có thực lực tìm ra nó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị nó giết.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tiểu quỷ, đừng có đắc ý, khuyên ngươi mau chóng hiện hình nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Ha, ha, ha....”
Tiểu quỷ này hoàn toàn không xem tôi ra gì, lại phát ra tiếng cười âm trầm lần nữa. Trong tiếng cười này còn mang theo oán chú, nếu không phải tôi sớm vận dương khí hộ thể, chỉ sợ đã bị tà khí nhập thể, hôn mê bất tỉnh.
“Nếu như đã vậy, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
Tôi không hề nói sáo rỗng, từ trên giường nhảy xuống. Trực tiếp rút ra một tấm Trần Hồn Phù cao giai, Trần Hồn Phù cao giai này không phải dùng giấy vàng mà dùng giấy đỏ để vẽ, có tác dụng tốt hơn nhiều so với các loại Trấn Hồn phù thông thường mà các thầy phong thủy sử dụng.
“Thủy thanh phù mệnh
Quang chiếu huyền minh
Ngưng âm hợp dương
Lý cấm tà nguyên
Yêu ma lệ quỷ
Tốc hiện chân hình
Cảm hữu bất tòng
Lôi phủ bất dung.”
Tôi không dây dưa với nó nữa mà trực tiếp dùng Thanh Ma thế gia bí thuật Kinh Lôi Quyết.
Niệm xong Kinh Lôi Quyết, Trấn Yêu Phù trong tay tôi cũng bay ra ngoài.
Lá bùa cứ bay tới bay lui trong phòng, cuối cùng hóa thành một ánh lửa đáp xuống hộp quà mà tôi đặt ở đầu giường.
Kinh Lôi Quyết sẽ không sai, tiểu quỷ kia giấu trong chiếc hộp này.
Thấy cảnh tượng này tim tôi loạn nhịp, cả người có hơi choáng váng, có chút không dám tin.
Hộp quà này chính là hộp quà mà buổi chiều Hồng Ngư đưa cho tôi, để đến ngày kết hôn tôi lấy ra tặng cô ấy.
Chẳng lẽ cô ấy vì không muốn kết hôn với tôi nên muốn hại tôi?
Lúc trong đầu dâng lên ý nghĩ này đáy lòng tôi chợt lạnh, cảm giác rất khó chịu, như là bị rút mất linh hồn. Nhưng rất nhanh tôi phủ nhận ý nghĩ này, tôi và cô ấy không thù không oán, cô ấy sẽ không làm như vậy với tôi.
Hơn nữa cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ thiệp thế chưa sâu, lại không phải thầy phong thủy, làm sao có thể biết đến mấy thứ như vậy.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên phải giải quyết xong tiểu quỷ này rồi từ từ điều tra.
Tôi bước nhanh đến đầu giường, cầm hộp quà lên.
Tiểu quỷ kia cũng biết là bị tôi phát hiện. Nhìn ra được đạo hạnh tôi không thấp nên thành thật hơn rất nhiều, không khóc không nhiễu, cũng không có động tĩnh gì.
Tôi cầm lấy hộp quà, cẩn thận mở giấy gói bên ngoài ra, dù sao vẫn phải gói lại.
Mở hộp ra tôi thấy bên trong hộp có một bức tượng hình em bé to bằng chai nước. Tôi trực tiếp cầm lấy nó, nó không có ngũ quan, chỉ đơn giản mang hình dáng một đứa bé, nhưng được làm rất công phu, chất liệu cũng rất hiếm thấy.
Đứa bé này là được làm từ đá Linh mẫu, loại đá này cực kì hiếm thấy. Chỉ có trên núi Linh Mẫu ở Miêu Cương mới có. Bởi vì loại đá này có thể trấn tà, cách linh nên thường được dùng để chế tạo trang sức trừ tà, có giá trị cực cao.
Mà vừa rồi tôi mở thiên nhãn mà vẫn không thấy chân thân của tiểu quỷ kia, cũng là bởi vì bị đá linh mẫu ngăn lại.
Tôi nhìn bức tượng trong tay, quả nhiên tôi nhìn thấy chân thân của tiểu quỷ trong bức tượng.
Nó rất nhỏ, chỉ nhỏ tầm bàn tay, xét từ thể hình nó hẳn là chưa kịp chào đời đã bị người câu hồn ra dưỡng ở trong bức tượng này.
Điều này vô cùng vô nhân đạo, thậm chí là tàn nhẫn.
Vì tôi nghe ông tôi nói qua, trên đời có không ít người vì lợi ích bản thân mà làm ra chuyện táng tận lương tâm. Một ít thầy phong thủy có ý đồ xấu sẽ theo dõi một số thai phụ, đợi họ đi qua rồi làm phép cho bọn họ sảy thai, sau đó câu linh hồn của đứa bé sinh non về quyển dưỡng.
Loại anh linh này là loại có sát khí nặng nhất, có người nuôi dưỡng để tìm vận may. Cũng có một số người sẽ dùng để làm chuyện xấu.
Tiểu quỷ biết tôi đang nhìn nó, lập tức nhe răng về phía tôi trông rất dữ tợn và hung bạo như thể muốn lao tới cắn xé tôi vậy.
Nhìn nó hung ác như vậy, tôi cũng không ghét nó như trước nữa mà còn có chút thương hại nó.
Bởi vì đây không phải là do nó muốn bị như vậy, là ác tâm của người đã tạo nên nó.
“Tiểu quỷ, đừng nóng vội, lát nữa ta sẽ siêu độ cho ngươi.” Tôi thở dài nói.
Sau đó tôi lật ngược bức tượng lên và tôi nhìn thấy có hai cái tên ở dưới bức tượng. Tôi lập tức cau mày, bởi vì nó không giống như những gì tôi tưởng tượng.
Ở dưới đáy tượng không phải tên của tôi với Diệp Hồng Ngư mà là Tô Thanh Hà và Trần Hoàng Bì.