Muốn đi rót cho cô ấy một chén nước, nhưng cô ấy lại ghé vào người tôi, nhẹ giọng nức nở.
Tôi làm sao mà được trải qua tình huống này, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống, tay giơ lên muốn xoa đầu an ủi cô ấy, muốn mở miệng an ủi nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Bầu không khí ngại ngùng cứ như vậy kéo dài ước chừng hai phút. Diệp Hồng Ngư dần dần bình tĩnh lại.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Anh Hoàng Bì, bố em nói ngày hôm qua anh thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn em bị con Hoàng đại tiên kia bắt lấy, có thật là như vậy không?”
Khi nói những lời này, đôi môi anh đào hơi cong, bộ dạng này muốn có bao nhiêu tủi thân yếu đuối liền có bấy nhiêu
Lòng tôi chợt lạnh, muốn giải thích với cô ấy nhưng rồi lại không thể.
Cái loại cảm giác bất lực, hữu tâm vô lực này lần nữa dâng lên trong lòng tôi, ép tôi đến mức không thở nổi.
“Hồng Ngư, anh, anh sẽ không bỏ mặc em.” – Tôi ấp úng nói.
Tôi nhìn thấy trong ánh mắt cô ấy xẹt qua một chút thất vọng, ánh mắt đó làm lòng tôi đau như dao cắt.
Giờ khắc này tôi mới ý thức được rõ ràng, vị trí của cô gái này trong tim tôi rất cao, rất cao, cô ấy có thể ảnh hưởng đến mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của tôi.
Mà cô ấy chạy đến hỏi tôi chuyện này, lại còn đau lòng như vậy, ắt hẳn tôi cũng có một vị trí nhỏ trong tim cô ấy.
Tôi mấp máy miệng, đầu óc chuyển động quay cuồn, nghĩ nên trả lời thế nào mới không làm cô ấy tiếp tục buồn như vậy.
Đột nhiên, cô ấy nở một nụ cười như là tự giễu: “Anh Hoàng Bì, em không trách anh, anh cũng không lớn tuổi hơn em là bao, đụng tới loại chuyện đáng sợ này, không kịp phản ứng lại cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, em cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời bố em nói, bố em nói anh là kẻ khoác lác nhát gan. Em không tin, nếu như tính mạng em thật sự có nguy hiểm, anh nhất định sẽ cứu em đúng không?”
Tôi trịnh trọng gật đầu, tôi nhất định sẽ, chỉ cần chúng ta thuận lợi thành đôi, vì cô ấy cho dù làm tôi lên núi xuống biển tôi đều không chối từ.
Diệp Hồng Ngư rất hài lòng với biểu hiện của tôi, nở nụ cười tươi như hoa.
Nhưng rất nhanh trên mặt Diệp Hồng Ngư lại xẹt qua một chút thương cảm, khuôn mặt u sầu, lá gan tôi lớn thêm một chút đem tay ôm lấy vai cô ấy, hỏi cô có phải là gặp chuyện gì phiền toái không.
Cô bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Anh Hoàng Bì, chúng ta có lẽ chú định là không được ở bên nhau, ngày mai em phải gả chồng rồi.”
Tôi thất thần, đầu ầm ầm vang lên.
Rất nhanh, cô ấy lại nói: “Ngày mai giữa trưa ở núi Thanh Long, ba em sẽ tổ chức kén rể, nhưng thực chất là muốn tác thành cho em và Thẩm Bách Tuế.”
Tôi đứng chết lặng, hai tay nắm chặt.
“Em không thích hắn, càng không muốn kết hôn với hắn. Anh Hoàng Bì, ngày mai anh sẽ đến, đúng không?” Diệp Hồng Ngư nhìn tôi bằng ánh mắt chờ mong.
Tôi thật sự rất muốn, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ thật sự hủy hoại thế cục của ông nội bày ra, khả năng chưa kịp đợi đến hạn năm 24 tuổi, tôi đã gặp phải đại nạn.
Diệp Hồng Ngư từ phản ứng của tôi nhận ra điều gì đó, cô ấy thất vọng xoay người rời đi.
Ra đến cửa, cô ấy quay đầu lại nói với tôi: “Anh Hoàng Bì, em biết anh không nên chọc vào Thẩm gia. Ngày mai anh không tới, em sẽ không trách ánh, nhưng em vẫn sẽ ở dưới núi Thanh Long đợi anh.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hiu quạnh của cô ấy, lòng tôi hơi đau xót. Có thể nói, vì tôi mà vận mệnh cả đời của cô ấy đã bị thay đổi.
Cô ấy tuy là con gái của một gia đình giàu có, nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, có những lý tưởng của riêng mình cần theo đuổi, nhưng lại không cách nào chống lại vận mệnh.
Mà lúc cô ấy bất lực như vậy, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới là một tên tiểu tử nơi sơn dã như tôi.
Tôi không thể làm cô ấy thất vọng, tôi nhất định phải thay đổi hết thảy!
Trong lúc miên man suy nghĩ phải làm thế nào thì Hồ Tam Đao gọi điện cho tôi.
Tâm trạng của ông ấy không được tốt lắm, nói cho tôi tình huống ở Diệp gia.
Không ngoài dự liệu, hôn sự của Diệp Hồng Ngư cùng Thẩm Bách Tuế đột nhiên gia tốc là bởi vì Thẩm Sơ Cửu bức hôn.
Sau khi trải qua chuyện Hứa Tình bị Hoàng đại tiên bám vào người, Diệp Thanh Sơn cũng khá lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì khủng bố, cho nên hắn tìm Thẩm Sơ Cửu thương lượng.
Thẩm Sơ Cửu bấm tay tính toán rồi kết luận, Diệp gia gặp khó khăn là bởi vì Long Môn trên núi Thanh Long mở ra, tà vật trên núi Thanh Long cũng từ đó mà thoát ra làm hại Diệp gia.
Thẩm Sơ Cửu nói ông ta có thể đóng Long Môn lại, giúp Diệp gia giải quyết vấn đề, nhưng điều kiện là Diệp Thanh Sơn phải đồng ý hôn sự của cháu trai hắn và Diệp Hồng Ngư.
Diệp Thanh Sơn có chút do dự, dù sao thì hôm nay Hồ Tam Đao dẫn một số thầy phong thủy có tiếng đến chỗ Diệp gia nói chuyện, hy vọng Diệp Thanh Sơn tự giải quyết cho tốt, đừng xem nhẹ sức ảnh hưởng của Thanh Ma Quỷ Thủ.
Cuối cùng Thẩm Sơ Cửu lại là người đưa ra biện pháp kén rể ở núi Thanh Long.
Vì thế, Diệp gia nhanh chóng tung tin tức ra ngoài, nói bọn họ kính trọng Thanh Ma Quỷ Thủ, nhưng cũng không muốn con gái mình kết hôn với một kẻ bất tài. Cho nên dùng Long Môn trên núi Thanh Long làm đề thi, ai có thể đóng Long Môn lại, người đó có thể quyết định hôn sự này.