Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà Hồ Tam Đao ở Nam Giao, là một ngôi nhà nhỏ tách biệt.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh, tuy không phải phong thủy bảo địa, nhưng cũng là nơi cát trạch, xuôi gió xuôi nước.

Nhưng càng tiến đến gần ngôi nhà tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, tôi lờ mờ nhìn thấy một luồng sát khí, như là có đồ vật dơ bẩn.

Hồ Tam Đao nhanh chóng phản ứng, ông ấy lập tức đặt tay lên cán đao sau lưng, sẵn sàng rút đao bất cứ lúc nào.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến một đoạn cách sân nhà năm sáu mét, từ xa, tôi đã nhìn thấy có gì đó treo lủng lẳng ở cửa.

"Hoàng Bì, cẩn thận." Hồ Tam Đao theo bản năng duỗi tay ngăn cản tôi, sau đó liền chuẩn bị đi hướng cửa.

Tôi lắc lắc đầu, nói: "Chú Đao, kia không phải vật sống, mau về nhìn xem đứa nhỏ sao rồi."

Quả thật, vật treo ở cửa cũng không phải là vật sống, cũng không phải yêu mà, mà tôi cũng không cảm giác được tia linh khí nào.

Hồ Tam Đao hoài nghi nhìn tôi, khoảng cách xa như vậy ngay cả ông ấy cũng không cảm nhận được, một thằng nhóc mới 20 tuổi đầu như tôi sao có thể nhìn ra được?

Kỳ thật điều này cũng rất bình thường, Hồ Tam Đao theo học phái Sơn Dương đạo, dùng vũ lực trấn yêu rất giỏi, thân thủ điêu luyện. Nhưng lại không thành thạo các bí thuật như bắt ma, phá tà khí.

Mà những gì tôi học được rất phức tạp, những cuốn sách cổ mà ông tôi trân quý hầu như tôi đã đọc hết, mặc dù có một số bí quyết khó chưa nắm vững được nhưng tất cả đều khắc sâu trong tâm trí tôi.

Quả nhiên, vừa đến gần đã thấy, treo ở đó là một con rắn chết. Đây là bách bộ xà (Rắn lục mũi hếch - Deinagkistrodon acutus), màu xám, dài hơn một mét, trên thân có những dấu vết kỳ lạ, trông rất đáng sợ.

Mà cách chết của nó còn kì lạ hơn. Thân nó lượn một vòng quanh dầm cửa, cuối cùng dùng đuôi móc chùm cửa, cong đầu xuống.

Nó treo cổ, hoặc nói, nó tự thắt cổ nó cho đến chết.

Giờ Tý xà điếu thi, giờ sửu quỷ điếu hiếu.

(Giờ tý từ 23h-1h sáng, giờ sửu từ 1h-3h sáng)

Đây là tới lấy mạng, lúc này vừa đúng giờ tý, nếu không ngoài ý muốn Hồ gia hẳn là sẽ có người chết. Đến giờ sửu sẽ có âm binh tới câu hồn, cũng chính là quỷ điếu hiếu.

Đây hẳn là sự trả thù của thứ ở nhà họ Tô. Đây vừa là sự trả thù vừa là lời cảnh cáo Hồ Tam Đao đã can thiệp vào chuyện này.

"Chú Đao, mau vào trong xem đứa nhỏ, nơi này để cháu xử lý." Tôi lo lắng nói.

Hồ Tam Đao lập tức vọt vào trong sân, mà tôi dùng kiếm gỗ đào gạt con rắn xuống.

Tôi không thiêu hủy nó, mà cho nó vào một chiếc túi vải.

Bởi vì lát nữa còn cần đến nó để phá vỡ cục diện và tìm ra kẻ đang giở trò quỷ.

Sau đó tôi cũng tiến vào sân, vừa vào đã thấy Hồ Tam Đao ngẩn người đứng ở cửa phòng, thân thể cứng đờ.

Hồ Tam Đao đã ly hôn và có một cậu con trai 10 tuổi tên Tiểu Binh.

Chỉ thấy Tiểu Binh lúc này toàn thân trần trụi mà ghé vào trên giường, trên cổ thằng bé có một vết đỏ, như là bị siết cổ.

Nhưng thằng bé chưa chết, mà là ở trên giường vặn vẹo, cực kỳ khủng bố, giống như là ở bắt chước một con rắn.

"Tiểu Binh!" Hồ Tam Đao nhanh chóng phản ứng, hét lên chạy về phía Tiểu Binh.

Ông ấy duỗi tay ôm lấy thân thể Tiểu Binh, nhưng rất nhanh đã đặt thằng bé xuống giường.

Tôi cũng đi qua sờ soạng một chút, thân thể lạnh lẽo. Sờ mũi thằng bé, căn bản là không còn thở, nhưng thân thể thằng bé vẫn đang vặn vẹo, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ra, giống như là rắn đang phun lưỡi.

“Xà yêu to gan, trả mạng lại cho con trai ta!"

Hồ Tam Đao lại lần nữa lấy lư hương ra, thắp năm nén hương.

Cũng giống như ở biệt thự nhà họ Diệp, dâng hương trảo hương, một đao chém ra.

Hồ Tam Đao chém ra một đao khí phách này, Tiểu Binh cuối cùng bất động, thẳng tắp mà nằm bò.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến âm thanh, tôi quay đầu nhìn, vô số con bách bộ xà nhỏ màu xám đang cuồn cuộn bò lại đây.

Cảnh tượng đó đủ ngoạn mục, đủ âm trầm.

Hồ Tam Đao hai mắt đỏ lên, cầm trên tay nửa thanh đại đao liền vọt qua.

Một đao!

Hai đao!

Ba đao!

……

Với mỗi nhát chém của Hồ Tam Đao, có mấy chục con bách bộ xà bị chém đứt, thân thể chia năm xẻ bảy, thảm hơn thậm chí còn biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn.

Tuy là như vậy, nhưng vẫn như cũ có hàng trăm con bách bộ xà từ ngoài sân bò vào, ào ạt, bất tận, như những cơn sóng không ngừng nghỉ.

Nhìn thấy cảnh này, tôi sững sờ trong giây lát.

Phụ cận quanh đây hẳn là không có hang rắn, nhưng ở đây lại xuất hiện nhiều rắn như vậy.

Thực lực của kẻ đứng đằng sau này cũng thật đáng sợ, hắn không chỉ có thể khống chế Hoàng Đại tiên, mà còn có thể thao túng xà trận.

Tôi nhận thức được sâu sắc thực lực của kẻ mà tôi sẽ đối mặt, điều đó khiến tôi càng tò mò hơn về thứ bán thần nửa quỷ này.

Nhìn Hồ Tam Đao giết đỏ cả mắt rồi lại vẫn không có ý định dừng tay, tôi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cứ như vậy, ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ kiệt sức, trừ bỏ để trút hận ra thì cũng không có ý nghĩa nào khác.

"Chú Đao, dừng tay đi." Tôi duỗi tay ngăn Hồ Tam Đao lại.

Hồ Tam Đao không có ý định dừng lại, nỗi đau mất con khiến ông mất đi lý trí, ông vẫn chém từng con một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK