Chuyện này tôi không nói cho mẹ nên họ hàng nhà tôi một người cũng không tới, nhưng ngày đó khi tôi ra khỏi sơn thôn, trong lòng đã thề rằng: có một ngày Trần Hoàng Bì tôi sẽ như diều gặp gió, nhất định sẽ quang minh chính đại dẫn Diệp Hồng Ngư trở về kính rượu mộ phần của ông nội.
Tuy không có thân thích với nhà tôi nhưng Hồ Tam Đao vẫn dẫn theo bạn của ông ấy đến ngồi ở vị trí đó, tuy không nhiều người nhưng nhìn cũng rất oai phong.
Trong lòng tôi tràn đầy cảm kích đối với Hồ Tam Đao, ít nhất sự hiện diện của ông ấy làm tôi không quá mất mặt.
Đột nhiên tôi nhìn thấy ở vị trí dành cho người nhà tôi có một người, không biết vì sao khi tôi nhìn thấy hắn trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Đây là một người đàn ông tuổi cũng không quá lớn, tầm 30 tuổi đổ lại, đeo một cái túi da dài, trông như một thanh kiếm, hình như cũng là một thầy phong thủy.
Khuôn mặt hắn cực kì tuấn tú, không giống kiểu nam tính như Hồ Tam Đao, khuôn mặt người này càng thiên về thanh tú, nhưng không có chút nữ tính nào, thậm chí đem lại cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm vô cùng, có một loại khí chất cao lãnh kiệt ngạo.
Theo lý thuyết, ở độ tuổi của hắn. Cho dù từ nhỏ đã tiếp xúc phong thủy giống như tôi thì chưa chắc đạo hạnh đã cao. Nhưng không biết vì sao, tôi có cảm giác hắn mới là thầy phong thủy lợi hại nhất ở hội trường này, thậm chí đạo hạnh so với mấy lão đạo bên cạnh Thẩm Sơ Cửu còn cao hơn.
Tôi nhìn hắn thêm vài lần, trong người đột nhiên sinh ra loại ảo giác dường như đã từng gặp hắn ở đâu đó, nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp hắn ở đâu.
Hắn là ai?
Vì sao lại ngồi ở hàng ghế dành cho người thân của tôi?
Trong lúc nhất thời tôi lâm vào tò mò, bởi vì từ biểu hiện của hắn ta không giống như là bạn của Hồ Tam Đao mời tới, hắn từ đầu tới cuối cứ yên lặng mà ngồi như vậy, một câu cũng không nói, cực kì lạnh lùng, khí chất cũng lạnh lùng như vậy.
Tôi âm thầm nhớ kĩ người này, linh tính mách bảo tôi. Sự khác thường ắt có chuyện, nhất định phải đề phòng hắn.
“Xin mời cô dâu chú rể lên đài làm lễ bái thiên địa.”
Giọng của MC kéo tôi trở về thực tại, tôi vội đi lên sân khấu, Diệp Hồng Ngư cũng khoác tay Diệp Thanh Sơn từ đối diện đi ra.
Hôm nay cô ấy được trang điểm tỉ mỉ, trông xinh đẹp động lòng người. Vừa có nét e lệ của cô gái nhỏ, lại có quý khí của một thiên kim tiểu thư, làm người dưới đài cảm thán một trận. Trong lòng tôi như có con nai chạy loạn lên, cảm giác giống như đang nằm mơ, Trần Hoàng Bì tôi phúc ba đời mới có thể cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy.
Tôi tiến lên đỡ lấy tay của cô ấy từ tay Diệp Thanh Sơn, MC trêu đùa chúng tôi vài câu, nhưng cũng dừng lại đúng lúc, không náo nhiệt như hôn lễ ở nông thôn, dù sao cũng là nhà họ Diệp kén rể, mọi trình tự đều được thực hiện nghiêm túc, không có nháo hôn lễ (Trung Quốc có tục nháo tân hôn vào ngày cưới nhằm xua đuổi tà ma yêu khí).
Tôi và Diệp Hồng Ngư cùng nhau quỳ lạy cha mẹ, mời trà Diệp Thanh Sơn và Hứa Tình, uống trà mà Diệp Thanh Sơn và Hứa Tình đưa cho, từ lúc này chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Sau khi quá trình này kết thúc, dưới sân khấu vỗ tay như sấm dậy.
Khi tôi chuẩn bị đi về bị trí ngồi, dưới sân khấu đột nhiên vang lên một giọng nói: "Trần Hoàng Bì, cưới được Hồng Ngư nhà chúng tôi là phúc ba đời của cậu. Nhưng Hồng Ngư nhà tôi cũng không phải là bông hoa sơn dã, muốn gả cho em ấy cậu cũng phải có chút thành ý chứ, nếu không cậu nói người làm anh lớn như tôi sao có thể yên tâm để cậu gả cho Hồng Ngư!”
Nên tới cuối cùng cũng tới, trốn cũng không không được.
Người mở miệng nói đó là Thẩm Bách Tuế, cháu trai của Thẩm Sơ Cửu, tên này vốn dĩ cho rằng mình có thể cưới được Hồng Ngư, cuối cùng lại giỏ tre múc nước, công dã tràng, tự nhiên trong lòng cũng ôm hận với tôi.
Hắn cố ý nói là tôi gả cho Diệp Hồng Ngư, ý nói tôi ở rể, vừa mới đến đã muốn cho tôi xấu mặt.
Tôi nhìn về Thẩm Bách Tuế thản nhiên cười cười, nói: "Tôi với Hồng Ngư lưỡng tình tương duyệt, đến với nhau bằng tình cảm, tấm chân tình của tôi chính là món quà lớn nhất.”
Thẩm Bách Tuế hơi sửng sốt, hiển nhiên anh ta không nghĩ một tiểu tử nơi sơn dã như tôi lại có thể bình tĩnh như vậy.
Không ít đại nhân vật dưới sân khấu cũng nhìn về phía tôi, cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác, chỉ nói đến khí chất, tôi cũng đã hơn hẳn Thẩm Bách Tuế.
“Ồ, lấy không ra của hồi môn ra gì thì khiêm tốn một chút, đừng ở chỗ này tự cao tự đại. Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ là con rể mới vào cửa, về sau nếu để tôi biết được cậu bắt nạt Hồng Ngư tôi sẽ không tha cho cậu, đem cậu đuổi ra khỏi Diệp gia!” Thẩm Bách Tuế bày ra tư thái bảo vệ Hồng Ngư, đối với tôi khách át giọng chủ.
Lúc này mẹ vợ Hứa Tình ra giảng hòa, cười nói: "Được rồi, Bách Tuế, dì biết cháu thương Hồng Ngư. Nhưng Hồng Ngư về sau sẽ là vợ của Hoàng Bì, nó sẽ không bắt nạt Hồng Ngư, dì cũng sẽ không để nó bắt nạt Hồng Ngư. Về phần của hồi môn, Diệp gia chúng ta cũng không để bụng cái này.”
Hứa Tình hiển nhiên là đứng về phía tôi, tuy rằng giọng điệu bà ấy rất ôn hòa nhưng vẫn là có ý chỉ trích Thẩm Bách Tuế.
Thẩm Bách Tuế chỉ có thể thành thật mà ngồi xuống, ông nội hắn tuy có tiếng là thầy phong thủy số một Tây Giang nhưng tên tuổi nhà giàu số một cũng không yếu thế, hắn cũng không thể nói nữa.