Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng chậm rãi vén hỉ khăn lên, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt muốn thấy rõ ràng thứ tà vật bán thần nửa quỷ này rốt cuộc trông như thế nào.

Tôi thấy chiếc khăn hỉ được vén lên từng chút một, lờ mờ nhìn thấy một chiếc cằm nhọn xinh đẹp.

Không phải âm hồn, mà là thực thể, điều này càng khiến tôi tò mò về thân phận của nàng. Rất nhanh khăn voan đã vén lên tới miệng.

Đúng lúc này tôi đột nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm mãnh liệt, đó là cảm giác bất an theo bản năng.

Không cho tôi thời gian phản ứng, một luồng năng lượng quỷ dị ập vào thân thể con bách bộ xà có thần thức của tôi bám lên.

Hai mắt tôi tối sầm, bừng tỉnh dậy, tỉnh dậy tôi còn phun ra một ngụm máu tươi.

“Hoàng Bì!” Hồ Tam Đao hô lên, đồng thời duỗi tay ổn định thân thể tôi.

Tôi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, trong đầu vẫn luôn nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Rõ ràng tôi sắp nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái mặc hỉ phục kia. Rốt cuộc là ai ra tay ngăn tôi lại?

Là cô gái đó? Nàng không muốn cho tôi nhìn thấy khuôn mặt nàng?

Dường như không có khả năng đó, nếu cô ấy không muốn tôi thấy gương mặt của cô ấy, chỉ cần không vén khăn đỏ lên là được, chẳng lẽ lại có người khác động tay vào?

Tôi nhất thời nghĩ không ra, chỉ là có cảm giác, bí mật đằng sau Tô gia còn phức tạp hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Không suy nghĩ miên man nữa, tôi trực tiếp hỏi Hồ Tam Đao: “Chú Đao, phụ cận thành phố Tây Giang có khu mộ nào không?”

Hồ Tam Đao đáp: “Có, theo truyền thuyết trên núi Thanh Long có một toà lăng mộ.”

Tôi lắc đầu: “Không phải núi Thanh Long, còn chỗ khác không?”

Hồ Tam Đao suy nghĩ một lát rồi nói: “Có một nơi gọi là Thanh Khâu Mộ, Thanh Khâu Mộ danh tiếng không lớn, nhưng độ nguy hiểm tuyệt đối không thấp hơn so với núi Thanh Long.”

Sau đó Hồ Tam Đao đã kể cho tôi nghe về sự tích của Thanh Khâu Mộ, nghe xong tôi cũng âm thầm kinh hãi, không nghi ngờ gì nữa, thần thức của tôi vừa rồi chính là đi đến chỗ đó.

Nghe đồn, khu Thanh Khâu Mộ xuất hiện vào năm 204 triều Tống, sự xuất hiện của nó có quan hệ với núi Thanh Long.

Theo truyền thuyết, sau khi trên núi Thanh Long xuất hiện hiện tượng Cửu long kéo quan, không quá hai năm, trên núi Thanh Khâu nằm cách núi Thanh Long trăm dặm đột nhiên xuất hiện rất nhiều ngôi mộ, do đó núi Thanh Khâu bị đổi tên thành Thanh Khâu Mộ.

Tục truyền, chủ nhân của Thanh Khâu Mộ vốn dĩ là ở trên núi Thanh Long, nhưng nó áp không nổi người trong quan tài được chín rồng kéo đến, nên buộc phải chuyển tới núi Thanh Khâu.

Còn có một phiên bản khác, người trong quan được cửu long kéo tới núi Thanh Long vốn dĩ là muốn tìm một cô gái được mai táng trên núi Thanh Long, nhưng người đó không muốn cho hắn thấy, liền chuyển mộ đến núi Thanh Khâu.

Truyền thuyết về núi Thanh Long và Thanh Khâu Mộ được truyền qua nhiều thế hệ, càng truyền về đời sau lại càng quỷ dị, hai nơi này cũng trở thành hai đại cấm địa của Tây Giang.

“Hoàng Bì, vừa nãy cháu đi đến khu Thanh Khâu Mộ? Thứ kia ở Thanh Khâu? Nếu thật như vậy có hơi chút phiền toái!” Hồ Tam Đao nhíu mày hỏi lại tôi.

Tôi gật gật đầu, nói: “Còn chưa xác định được, hôm nay tạm thời như vậy, không quấy rầy chú nghỉ ngơi nữa, cháu xin phép về trước.”

Hồ Tam Đao gọi tôi lại, trịnh trọng nói:” Hoàng Bì, bản lĩnh của cháu chú rất bội phục. Nhưng có một số chuyện chắc hẳn ông nội cháu đã từng dặn dò, nhưng chú vẫn muốn nói dong dài vài câu. Phong thủy giang hồ, đáng sợ nhất không phải yêu ma quỷ quái, mà là lòng người. Ông nội cháu một thân bản lĩnh thông thiên nhưng không thể không lui về ở ẩn nơi núi rừng là bởi vì ông ấy đắc tội người mà ông ấy không thể trêu vào.

Dừng một chút, châm một điếu thuốc, Hồ Tam Đao tiếp tục nói: “Bản lĩnh thầy Trương rất cao, bạn bè không ít nhưng đắc tội nhân vật lớn cũng rất nhiều. Cháu là người đơn truyền duy nhất của thầy Trương, nếu là một tên ma ốm không có bản lĩnh còn tốt, nhưng nếu để người trong giới biết được cháu có thiên phú trời ban, có thể sẽ đưa tới họa sát thân. Cho nên sau này, trước khi cháu có thực lực bảo vệ được bản thân mình, ngàn vạn lần đừng triển lộ tài năng.”

Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.

(Cây cao đón gió. Những người có tài xuất chúng thường dễ bị ghen ghét, hãm hại)

Ông nội quả thật từng dặn dò tôi nhiều lần, trước khi huyền dương chi khí của tôi đến 66 tầng, không thể bại lộ thực lực chân chính.

Phải biết ẩn nhẫn, cho đến một ngày nào đó xà có thể thực long (rắn nuốt rồng).

“Chú Đao, chú yên tâm, cháu hiểu được!” Nói xong những lời này, tôi liền rời khỏi Hồ gia.

Trở lại phố Tiểu Phong, tôi đóng cửa đi ngủ.

Có lẽ là do sử dụng bí thuật Đông Dương Tầm Tung tổn thương nguyên khí, cộng thêm lúc ở Thanh Khâu Mộ bị một chưởng kia tổn thương thần thức, một giấc này tôi ngủ say như chết.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, tôi bị một trận đập cửa làm tỉnh dậy, cứ tưởng là khách hàng cũ của cửa hàng, nhưng khi mở cửa ra lại thấy Diệp Hồng Ngư đứng ở cửa.

Diệp Hồng Ngư cả người uể oải, tinh thần không tốt, cặp mắt thủy linh to tròn kia đỏ bừng như vừa mới khóc xong, làm tôi đau lòng không thôi.

“Hồng Ngư, có chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng mở cửa cho cô ấy vào, sợ có người quấy rầy tôi còn đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK