Minh hôn là đem hai thi thể cùng nhau hợp táng, âm hôn thì dùng một bức tượng đại diện cho người được chọn để âm hôn đặt trong quan tài người chết. Nếu người sống bị chọn để âm hôn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, bình thường sống không được mấy năm sẽ đi theo người đó. Cho dù số mệnh có cứng rắn đến đâu, có thể chống đỡ không bị kéo đi chết ngay thì cũng sẽ bị hồn ma của người đó quấy rầy đến trong lòng không yên, dễ dàng biến thành thần chí không rõ, điên điên dại dại. Cứ kéo dài như vậy cũng sẽ tự sát đi cùng đối phương.
Tôi đoán không ra tại sao Tô Thanh Hà lại phải tổ chức âm hôn, như vậy không phải là cản trở Cô Sát thành hình sao?
Tôi lại nhìn về phía bức tượng đất lần nữa, trên đầu bức tượng có một tấm giấy đỏ nhỏ. Trên tấm giấy đó chắc hẳn sẽ có viết tên họ, ngày sinh tháng đẻ, còn có tóc hoặc là máu của người được chọn minh hôn. Nhưng khi tôi nhìn thấy tên ở trên tờ giấy đỏ kia, tôi hít một ngụm khí lạnh, thậm chí còn lùi về phía sau hai ba bước.
Tên trên tờ giấy đỏ lại chính là tên của tôi, Trần Hoàng Bì.
Sinh thần bát tự kia cũng là của tôi, cả nắm tóc kia đương nhiên cũng không thể là của ai khác ngoài tôi.
Vậy mà ba năm trước tôi lại thần không biết quỷ không hay bị người ta cho kết hôn cùng người chết.
Chẳng trách Diệp gia tới cửa từ hôn, không phải là Diệp Thanh Sơn biết được chuyện này, mà đây là vận mệnh chú định quan hệ nhân quả. Trong lòng tôi nghĩ lại mà sợ, may cho tôi có chút bản lĩnh, may mà oan hồn của Tô Thanh Hà vẫn bị nhốt ở dưới giếng, nếu tôi thật sự bị cô ta quấn lấy, tôi cũng không còn cách nào có thể kết hôn với Diệp Hồng Ngư.
Mà tôi cũng hiểu được thực chất sát chiêu của Bát Thi Môn Tô Thanh Hà là gì, cô ta không chỉ muốn tạo ra một Thất Tinh Cô Sát tàn ác. Thậm chí cô ta còn thêm vào một bước, để Cô Sát này có một lỗ hổng, đó là âm hôn. Làm Cô Sát có chấp niệm kết hôn, cho rằng mình còn một đoạn tình duyên chưa thành, cho nên chưa thể thành Cô Sát ngay được.
Mà một khi tôi và Diệp Hồng Ngư thành hôn, phá hủy âm hôn này, thì chấp niệm của Tô Thanh Hà kia hoàn toàn bị chặt đứt. Đến lúc đó chấp niệm sẽ biến thành oán niệm, cô ta sẽ không còn có chấp niệm nữa, sẽ hoàn toàn biến thành Thất Tinh Cô Sát oán khí ngập trời.
Một khi cô ta được thả ra rồi xuất hiện ở hôn lễ của tôi và Diệp Hồng Ngư thì hôn lễ sẽ biến thành tang lễ.
Không chỉ mình tôi và Diệp Hồng Ngư chịu tai họa mà những người có mặt ở hôn lễ có khả năng cũng không thoát khỏi tai ương này.
Tôi niệm một đoạn tịnh tâm chú làm cho lòng mình bình tĩnh lại, lúc này mới phục hồi tinh thần từ trong cảm xúc kinh ngạc phẫn nộ.
May đạo hạnh tôi không thấp, xuống đáy giếng thăm dò mộ địa tới cùng, nếu không để sát cục này tiếp tục tồn tại, hôn lễ của tôi và Diệp Hồng Ngư e là sẽ trở thành tai nạn oanh động cả giới phong thủy. Cũng may sát cục này là nhằm vào tôi mà không phải là Diệp gia. Nếu liên lụy đến Diệp gia, cho dù tôi chưa kết hôn với Diệp Hồng Ngư thì tôi cũng phải phá giải nó.
Tôi đi lại một vòng xung quanh quan tài, xác định không có trận pháp gì khác mới thả lỏng một chút. Chỉ cần tôi cắt đứt ngón út có dây tơ hồng của nữ thi thì đoạn âm hôn nghiệt duyên này sẽ bị chặt đứt.
Nhưng tôi cũng không lập tức làm như vậy, tuy rằng tin tưởng đạo hạnh của bản thân, nhưng trước mắt tôi còn chưa lâm vào khốn cục tất yếu, không cần phải làm như vậy.
Vì một khi tôi cắt đứt ngón tay của nữ thi, oan hồn Tô Thanh Hà vẫn đang ẩn nấp sẽ xuất hiện, nơi này là sân nhà của nó, nếu tôi quyết đấu cùng nó chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn. Cho nên, nếu có thể làm việc thiện, tôi khẳng định sẽ làm việc thiện. Nếu có thể lôi kéo nó hợp tác cùng tôi thì không còn gì tốt hơn, tôi sẽ có thêm một phần nắm chắc có thể đấu một trận với Tô Thanh Hà của Bát Thi môn.
Vì thế tôi móc ra một cây Chiêu Hồn bổng cắm ở trước quan tài, sau đó đốt bộ váy màu đỏ mang từ nhà Tô Thanh Hà và một ít tiền giấy. Đốt xong, đến gần quan tài bình tĩnh chờ oan hồn của Tô Thanh Hà xuất hiện, cũng là muốn lợi dụng khoảng thời gian này nghiên cứu kĩ càng thi thể. Đối với bí thuật của Bát Thi môn tôi cũng rất tò mò, muốn xem kĩ một chút xem có thể tìm hiểu được gì không.
Phải nói rằng thủ pháp này cũng thật khó lường, thi thể của Tô Thanh Hà không có một chút dấu hiệu hư hao, da vẫn có độ đàn hồi, thoạt nhìn đây là một người đẹp đang ngủ say. Phải biết rằng, ngày hôm qua cô ta mới bị thi khí cải tạo thành bộ dáng của mẹ vợ Hứa Tình, hiện tại lại có thể phục hồi như cũ, không hổ danh là Bát Thi môn.
Tôi dùng mũi ngửi ngửi, có một mùi hương nhàn nhạt, chắc là thi thể có bôi cái gì đó. Rất nhanh, tôi đã tìm được nơi phát ra mùi hương, đó là ở trong miệng nữ thi, tôi mở miệng của nữ thi ra, dưới đầu lưỡi của cô ta có một viên ngọc đỏ như máu, mà thi thể của cô lại có thể bảo quản và phục hồi tốt như vậy, hiển nhiên là nhờ vào viên huyết châu này.
Nếu tôi đoán không sai, viên ngọc này hẳn là huyết hồn châu trong truyền thuyết. Giá trị liên thành, nếu đem viên này đấu giá trong giới phong thủy, giá cả của nó ít nhất cũng là chín con số.
Xem ra Tô Thanh Hà Bát Thi Môn đối với Tô Thanh Hà đã chết cũng không tệ, chẳng trách Tô Thanh Hà kia lại phối hợp dưỡng sát.
Công hiệu của Huyết hồn châu này trừ giữ thi thể không bị phân hủy còn công dụng khác là trấn hồn, trong miệng thi thể có Huyết hồn châu, cho dù là âm hồn gì cũng đừng nghĩ đến việc nhập vào thân xác, kể cả âm hồn của người chết cũng không được. Xem ra Tô Thanh Hà Bát Thi Môn cũng sợ sát mình nuôi mượn xác hoàn hồn hoặc là phá hủy thi thể.
Mỗi ngày nhìn thấy thi thể của mình lại không thể tới gần, điều này khẳng định lại càng làm tăng thêm oán niệm của Cô Sát. Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo như là bị thứ gì đó nhìn chằm chằm. Tôi giả vờ như không phát hiện ra tiếp tục quan sát thi thể, muốn xem xem phản ứng đầu tiên của cô ta là gì, mượn điều này đoán linh trí của cô ta đến đâu.
Nhưng tôi đợi vài phút vẫn không thấy cô ta phản ứng, nhưng cảm giác bị ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẫn tồn tại.
Tôi chờ không nổi nữa trực tiếp nói thẳng: "Xuất hiện đi! Ta biết ngươi ở đây.” Vừa dứt lời, một luồng âm khí dày đặc bao phủ ở phía sau lưng tôi.
“Hihi, phu quân, rốt cuộc anh cũng đến gặp em.” Một giọng nữ truyền âm khí đến.
Tôi cau mày, cô ta nhận ra tôi. Không phải vì linh trí cô ta còn rất cao, mà bởi vì tôi là chấp niệm của cô ta, là lỗ hổng duy nhất của Cô Sát. Tôi quay đầu nhìn về phía cô ta, chỉ thấy cô ta đứng ở phía sau tôi, hai chân kiễng lên chỉ có đầu ngón chân chạm đất, trông cũng không quá đáng sợ.
Cô ta vẫn rất xinh đẹp, nhưng tôi biết đây chỉ là vẻ bề ngoài, cô ta không chỉ là quỷ mà còn sắp biến thành Sát. Nếu người đứng trước mặt cô ta không phải là tôi, thì cô ta đã sớm nhào lên giết người.
“Ta không phải phu quân của ngươi, đừng gọi bừa.” Tôi lạnh giọng nói. Không phải tôi không muốn cảm hóa cô ta mà thời điểm này tôi nhất định không thể cho cô ta hy vọng thêm, nếu không càng dây dưa không rõ thì cắt không đứt với cô ta, càng gỡ càng rối, không phá sẽ không xây được. Tôi chỉ có thể đánh vỡ chấp niệm của cô ta mới có hy vọng đánh thức cô ta.