Hôm đó là ngày hiếm hoi tôi sửa soạn lại bản thân, còn đặc biệt mặc lên người bộ quần áo mới mà mẹ mua vội ở chợ thị trấn.
Tôi giống như cô gái mới lớn ngại ngùng nấp sau cửa không dám ra ngoài mà chỉ dám nhìn lén qua cửa sổ.
Tôi nhìn thấy một cô gái trẻ nhảy ra khỏi xe, buộc tóc đuôi ngựa cao trông rất ngọt ngào, cô ấy hiếu kì nhìn xung quanh bằng đôi mắt to tròn ngấn nước.
Cô ấy là Diệp Hồng Ngư, vợ tương lai của tôi. Tôi đã tự tưởng tượng ra khuôn mặt cô vô số lần, nhưng thực sự không ngờ cô ấy lại đẹp đến vậy, đối với tôi mà nói, hệt như một tiên nữ.
"Bố, mau xuống xe đi, có chắc chắn là chỗ này không? Cao nhân trong miệng bố lại sống ở một ngôi nhà tồi tàn như vậy sao?” - Diệp Hồng Ngư cười nói.
Giọng điệu của cô ấy không có ý xem thường, chỉ thuần túy là tò mò, nhưng nghe xong tôi đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, chính là cảm giác rất khó nói.
Sau này khi lăn lộn ngoài xã hội nhiều hơn, tôi mới hiểu cảm giác này gọi là mặc cảm, dường như chúng tôi không cùng một thế giới.
Một người đàn ông phú quý bước từ trên xe xuống cười nói: “Không sai, đúng là chỗ này. Tuy bây giờ không còn lưu hành mấy chuyện bói toán phong thủy, nhưng ngày trước lại nổi tiếng một thời. Con có dám tin nơi con đang đứng đây là nơi người giàu có nhất ba tỉnh - Mã tiên sinh cũng từng đứng không?
Cô thiếu nữ lém lỉnh thè lưỡi một cái, dễ thương đến lạ.
Người đàn ông trung niên giàu có này chính là Diệp Thanh Sơn, người đã lấy được quẻ bói cuối cùng của ông nội tôi hồi đó, bây giờ ông đã không còn như xưa nữa mà trở thành người giàu có nhất tỉnh Tây Giang với rất nhiều của cải tài sản.
Theo thói quen, tôi vừa gặp đã nhìn mặt Diệp Thanh Sơn, mũi của ông ấy không cao và dày mà khá nhọn và mỏng.
Đây là cung tơ lụa phú quý, người có tướng mũi này thường khó có được phú quý, kể cả tiểu phú quý cũng khó được yên ổn.
Nhưng rõ ràng ông ta đã phẫu thuật phần cuối lông mày, không chỉ cấy lông mày mà ngay cả phần hai bên thái dương cũng đã đụng đến dao kéo.
Không khó hiểu khi ông ta có thể thay đổi vận mệnh, chắc chắn ông ta đã làm theo lời chỉ điểm của ông tôi.
Lúc này mẹ tôi cầm con gà đang thịt dở niềm nở chạy ra, hồ hởi nói: “Đây chắc là ông thông gia rồi. Chao ôi, con dâu xinh quá, Hoàng Bì nhà chúng ta thật là có phúc."
Nói xong mẹ còn gọi to tên tôi, gọi tôi ra ngoài, tôi đỏ bừng mặt ngại ngùng ra khỏi cửa.
Nhìn thấy tôi, Diệp Hồng Ngư nhìn lên nhìn xuống vài lần. Đột nhiên cô ấy hỏi: “Anh tên là gì?”
Tôi gãi đầu nhỏ giọng: “Trần Hoàng Bì, đây là tên mà ông nội đặt cho tôi.”
Nghe đến tên tôi, cô ấy xì cười.
"Tôi nghe nói rằng ông nội của anh là thầy Phong Thủy? Vậy anh có biết xem tướng không?" Diệp Hồng Ngư chu miệng đáng yêu hỏi tôi
Tôi nghiêm nghị lắc đầu.
"Chúng ta vẫn chưa chính thức kết hôn nên không thể tùy tiện xem quẻ."
Ông nội từng nói, tròn 21 tuổi là tôi có thể xem quẻ cho người khác, nhưng chỉ sau khi tôi và Diệp Hồng Ngư kết hôn mới có thể xem quẻ cho người Diệp gia, nếu không sẽ xảy ra tai họa.
Tôi từng quỳ trước phần mộ của ông và thề rằng, cả đời này sẽ không bao giờ làm trái lời ông.
“Haha, được rồi, kể cả anh thật sự biết thì tôi cũng không tin đâu. Bây giờ ở thành phố lớn chúng tôi không còn tin mấy thứ này nữa, anh đúng là mê tín.” - Diệp Hồng Ngư cười nói.
Tôi không tranh luận với cô ấy, nhưng đột nhiên cảm thấy hôm nay hai cha con đến đây, e rằng việc không đơn giản như vậy.
Chẳng bao lâu sau mẹ tôi nấu xong đồ ăn, rồi chúng tôi cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm đạm bạc này.
Tôi lầm lì cúi đầu ăn cơm, nhưng Diệp Hồng Ngư như một chú sóc nhỏ, luôn mồm nói bên tai tôi, kể cho tôi nghe về thế giới bên ngoài đầy màu sắc như thế nào và bảo tôi có cơ hội thì hãy đi ra bên ngoài tham quan nhiều nơi hơn.
Sau khi ăn uống xong, Diệp Thanh Sơn đột nhiên nói với mẹ tôi: “Chị à, chị xem, ông Trần đã qua đời nhiều năm như vậy. Năm đó tôi với ông ấy có định ra hôn sự của hai đứa trẻ, nhưng thời đại bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, bây giờ chuyện hôn sự của con cái cha mẹ không thể nói muốn can thiệp là can thiệp được. Chị xem có phải chúng ta nên giải trừ hôn ước này hay không?”
Nghe đến đây, mặt mẹ tôi đột nhiên tái đi, bà ngẩn người, không biết phải nói gì.
Tôi đứng phắt dậy, kiên định nói: “Không được!”
Tuy tôi rất thích ngoại hình của Diệp Hồng Ngư, tôi cũng không phải loại người thấy sang bắt quàng làm họ, người ta không thích tôi, tôi cũng không muốn ép buộc ai cả. Nhưng đây là cuộc hôn nhân mà ông đem khí vận cả đời của mình đổi lại cho tôi, tôi không thể khiến ông thất vọng được.
Diệp Hồng Ngư lại không nghĩ như vậy, cô ấy nhất định sẽ nghĩ là tôi nhất định phải leo được lên người cô ấy.
Cô ấy vội nói với tôi: “Anh Hoàng Bì, anh tiếp thu được kiến thức quá ít nên suy nghĩ của anh có chút cổ hủ. Anh căn bản không hề biết thế giới bên ngoài như thế nào, tôi mới tốt nghiệp đại học nhưng anh còn chưa học hết cấp 3. Tôi không có ý coi thường anh nhưng chúng ta thật sự không có tiếng nói chung và chúng ta thật sự không hợp nhau.”
Giọng nói của cô ấy có chút đanh lại, tôi biết cô ấy không xấu, thậm chí còn có chút để ý tôi.
Nhưng nghe xong, tim tôi như bị dao cắt, thật ra tuy tôi không học hết cấp ba nhưng ông nội tôi vẫn dạy cho tôi những kiến thức trên giảng đường, thậm chí còn nhiều hơn thế. Tôi dám khẳng định mình giỏi hơn cô ấy, nhưng tôi không thể nói như vậy với cô ấy.
Bầu không khí rơi vào lúng túng một lúc, Diệp Thanh Sơn mới đứng lên.
Ông ta đặt một chiếc hộp có mật khẩu lên bàn và nhẹ nhàng nói: "Năm đó tôi nhận ân tình của ông Trần, mặc dù không biết việc tôi làm ăn khấm khá lên có phải do ông ấy hay không nhưng Diệp Thanh Sơn tôi không phải người vong ân bội nghĩa, đây là 1 triệu NDT, coi như là tiền bồi thường việc hủy hôn."
Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn chính hiệu, bà rất sốc khi nghe ở đây có 1 triệu NDT.
Tôi lại không có khái niệm về tiền bạc nên định từ chối số tiền này.
Nhưng ông nội cũng từng nói, đừng ép buộc gì ai cả, dưa hái xanh cũng không ngọt.
Lòng tự trọng của tôi trỗi dậy, tôi thì thầm: "Cũng được."
Diệp Thanh Sơn nở nụ cười hài lòng, lấy ra một tờ đơn đồng ý huỷ bỏ hôn ước, yêu cầu tôi ký tên.
Tôi cầm lấy bút, thâm thúy nhìn vào mắt ông ta: "Chú Diệp, tuy rằng cháu biết chú không tin vào phong thuỷ âm dương nữa. Nhưng cháu vẫn muốn nhắc chú rằng, ông nội cháu không phải người thường, chú đã từng nghĩ đến hậu quả khi những thứ ông ấy đặt ra bị phá hủy chưa?"
Diệp Thanh Sơn không cho là như vậy, vẫn nhẹ nhàng nói: “Không sao, chú đã dám đến đây hủy hôn thì chú còn sợ gì nữa. Kể cả có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng là chuyện của Diệp gia, không liên quan đến cháu."
Tôi miễn cưỡng kí tên, vừa kí xong, tôi đã thấy ấn đường (giữa trán) của Diệp Thanh Sơn bị một luồng hắc khí bao phủ lên, đó là điềm báo sắp xảy ra chuyện lớn.
Tôi không thể nói ra. Không phải tôi có ý muốn trả thù mà là tôi không thể làm trái lời ông, xem quẻ cho người Diệp gia được.
Rất nhanh hai cha con nhà họ Diệp đã rời khỏi đây, lúc rời đi Diệp Hồng Ngư còn để lại phương thức liên lạc cho tôi, bảo tôi có thời gian thì ra ngoài chơi một chút, gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ dẫn tôi đi chơi.
Tôi lặng lẽ đi theo, khi xe họ chuẩn bị đi ra khỏi cổng thôn. Đột nhiên tôi thấy từ bên đường lao ra một bóng ảnh màu vàng lao thẳng vào gầm xe.
Nó ở dưới gầm xe, hai con mắt kì lạ nhìn chằm chằm về phía tôi.
Đây không phải là chồn bình thường mà là một con hoàng tiên chân chính có bộ lông pha lẫn màu xám xanh.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nói không tốt, hoàng bì lông vàng xám liễu, nhà họ Diệp sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn!