Cổ họng của Diệp Hồng Ngư bị cứa rách, máu tươi nhỏ xuống. Khoảnh khắc đó cả người tôi đều bàng hoàng, trong đầu là một mớ hỗn độn, cảm giác như bầu trời sụp đổ. Tôi vùng ra khỏi tay Tần Thiên Đạo, hét lên “Đừng”, điên cuồng lao tới. Nhưng cái lồng khí mà ông nội hạ xuống vô cùng mạnh, tôi trực tiếp bị cản lại, giống như lao vào lớp cao su, lập tức bị lực đàn hồi đẩy ra, ngã phịch xuống đất. “Cháu à, ta xin lỗi. Để cháu cùng chịu nạn với Trần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.