"Vô dụng, đây chỉ là những con tốt, con tốt của thứ đó, nó đang cảnh cáo chú không cần xen vào chuyện của người khác. Chú càng phẫn nộ mất đi lý trí, liền càng hợp ý nó." Tôi tiếp tục nói với Hồ Tam Đao.
Hồ Tam Đao đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên: "Ngươi đi ra cho ta! Lén lút hại người nhà ta, tính bản lĩnh gì? Có gan thì giáp mặt cùng ta đánh một trận chiến! Ta nói cho ngươi, chuyện Trần Hoàng Bì ta quản định rồi! Chẳng sợ ngươi giết vợ con ta, quật phần mộ tổ tiên, ta cũng sẽ không thu tay lại!"
Tiếng gầm của Hồ Tam Đao bi thương lại mang theo một tia bá đạo, làm tôi không khỏi động lòng.
Ông ấy gặp nạn này, đều do tôi mà ra. Vì vậy tôi không thể mặc kệ, bàng quan đứng nhìn.
"Chú Đao, để cháu tới đi."
Nói xong, tôi tế ra Trấn Yêu Phù, lần này ở trong lá bùa tôi còn thêm vào một sợi linh thức.
Ngay sau đó tôi móc ra chuông đồng, tay trái nhẹ lay động chuông đồng, trong miệng mặc niệm: "Lục hợp chi gian, tứ hải trong vòng, yêu nghiệt nặc tung, nhất phù tìm tích!"
Niệm xong, tôi một chưởng đẩy ra Trấn Yêu Phù, Trấn Yêu Phù hóa thành một ngọn lửa bay đi ra ngoài.
Tầm mắt tôi nhìn theo lá bùa, đi theo chạy tới cửa.
Ngay sau đó, lá bùa bay đến một cây đại thụ cách đó khoảng 500 mét, biến thành tro tàn.
Tôi nhìn thấy một con rắn lớn cuộn mình trên đại thụ, thân to bằng cái cột nhà, dài 7-8m giống như một con rồng nhỏ.
Lá bùa của tôi vẫn chưa làm nó bị thương, nhưng nó linh trí rất cao, liếc mắt nhìn tôi một cái, tựa hồ biết không phải đối thủ của tôi, nó thực mau đã trượt xuống gốc cây định bỏ chạy.
Lúc nó chuẩn bị bỏ chạy, những con rắn nhỏ cũng tứ tán mà chạy, xà trận cũng tản ra.
"Nghiệt súc, trả mệnh con trai ta đây!" Hồ Tam Đao thấy được chính chủ, không muốn để nó bỏ chạy, định đuổi theo.
Tôi kéo Hồ Tam Đao lại, nói: “Chú Đao, bây giờ chú giết nó cũng không có ý nghĩa gì, nó không phải là người khởi xướng, giết nó chỉ thêm tội nghiệt cho chú, bây giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Có lẽ là năng lực tôi thể hiện ra được Hồ Tam Đao công nhận, ông ấy dừng bước chân.
“Hoàng Bì, cháu làm chú Đao phải lau mắt mà nhìn, không hổ là cháu trai của thầy Trần. Cháu nói không sai, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm, ta phải cho Tiểu Binh nhập thổ vi an.”
Nói xong lời này, Hồ Tam Đao vốn nho nhã vững vàng đột nhiên giống như già nua đi rất nhiều, vùng tóc ở hai bên thái dương bạc đi.
“Không, chú Đao, dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, còn có đường xoay chuyển. Cháu có thể cứu được em ấy, sẽ có chút nguy hiểm, yêu cầu chú giúp đỡ.” Tôi nghiêm túc nói với Hồ Tam Đao.
“Cái gì? Cháu thật sự có thể cứu được Tiểu Binh? Hồ Tam Đao vẻ mặt khó tin nhìn tôi.
Ông ấy không tin là điều dễ hiểu. Tiểu Binh cũng là bị tinh quái bám vào nhưng lại không giống với Hứa Tình. Hứa Tình chỉ đơn giản là bị Hoàng đại tiên bám vào người, mà Tiểu Binh lại bị rút hồn phách để tinh quái bám vào, sở dĩ còn có thể động đậy là bởi vì thi khống.
Tôi giải thích với Hồ Tam Đao: “Không sai, tuy linh hồn của Tiểu Binh không còn nhưng dương thọ của thằng bé chưa tận, hồn đăng chưa diệt, chỉ cần có thể tìm được hồn phách của thằng bé thì sẽ có cơ hội khởi tử hồi sinh.”
Tôi lại tiếp tục giải thích: “Giờ Tý xà điếu thi, giờ Sửu quỷ điếu hiếu. Đây chính là phương pháp tà thuật tà ác giết người, bởi vì Tiểu Binh dương thọ chưa tận, vốn không nên chết, nên kẻ đó mới dùng đến tà thuật này nhằm giấu trời qua biển, che mắt âm sai để có thể cho Tiểu Binh thuận lý thành chương mà xuống âm ty. Bây giờ vẫn chưa đến giờ sửu, vẫn chưa đến giờ âm sai đi câu hồn.”
Hồ Tam Đao gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, chỉ cần dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, tà thuật này tự nhiên sẽ có cách phá giải.
“Hoàng Bì, kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?” Hồ Tam Đao vội vàng hỏi tôi.
Tôi đáp: “Bây giờ trước tiên phải mau chóng tìm được hồn phách của Tiểu Binh, để thằng bé hoàn dương.”
Hồ Tam Đao nhíu mày, phiền muộn nói: “Chuyện này xem ra khó, hồn phách của Tiểu Binh nhất định là bị thứ đó giấu đi rồi. Chúng ta chỉ nhìn thấy con đại xà bị nó sai sử kia, lại không biết chân thân của nó nấp ở nơi nào, thậm chí còn không biết nó là thứ gì chứ đừng nói gì đến việc tìm kiếm hồn phách của Tiểu Binh.”
Tôi lắc lắc đầu: “Chuyện này cũng không khó, chúng ta không cần phải đi tìm thứ ở đằng sau kia. Chỉ cần bình tĩnh chờ là được, người sau khi chết đều sẽ có âm sai tới câu hồn, mà trước khi âm sai dẫn hồn rời khỏi dương gian đều sẽ cho người chết đến xem lại thi thể của bản thân lần cuối. Đây là quy định của âm ty, sẽ không có ngoại lệ, cho nên chúng ta chỉ cần chờ đến giờ sửu, lúc âm sai mang Tiểu Binh đến xem thể xác lần cuối là có thể ra tay.”
Hồ Tam Đao nhìn tôi giống như nhìn kẻ điên: “Cái gì? Cháu muốn đoạt Tiểu Binh lại từ tay quỷ sai?”
Tôi thở dài một hơi: “Nếu là một âm sai bình thường, cháu có thể nắm chắc chuyện này. Nhưng lần này đến dẫn đường cho Tiểu Binh chắc chắn không phải âm sai bình thường, ít nhất là cấp bậc quỷ sai, cũng có thể là âm tướng. Cho dù là vậy, cũng phải thử một lần.”