Tôi trực tiếp cầm lấy bức tượng đi xuống núi, tới chân núi, tôi mới nói với nó: "Tiểu Thanh Long, đừng nhìn ta như vậy. Không phải ta muốn hại ngươi mà là giúp ngươi. Ngươi sinh ra trên núi Thanh Long, trên núi có mấy chân long ngươi rõ ràng hơn ai hết? Chín là con số cực hạn, nếu hôm nay ta giúp ngươi thảo phong thành công, lúc ngươi hóa thành chân long bay lên cũng là lúc ngươi ngã xuống!”
Oán hận trong mắt nó tiêu tán một chút, tôi lại tiếp tục nói: "Tuy rằng không thể giúp ngươi hóa thành chân long chân chính, nhưng cho ngươi vào bức tượng này cũng coi như là giúp ngươi tránh được một kiếp nạn. Ngươi hiện tại chỉ là một con rồng nhỏ, nhưng tu vi của ngươi vẫn ở đấy, chỉ cần ngươi theo ta chăm chỉ tu luyện, ngày nào đó ngươi nhất định phá xác mà ra, bay lượn trên 9 tầng mây!”
Nghe xong lời tôi nói, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, nó vốn linh trí không thấp, nay đã hóa rồng lại càng thông minh hơn, nhanh chóng nhận ra rằng tôi không hề nói dối nó mà thật sự đã cứu nó một mạng.
Nó ở trong bức tượng lay lay đầu nhỏ vô cùng đáng yêu, phải biết rằng đây là chân long trong truyền thuyết, dù có nhỏ đến đâu cũng là sự tồn tại hi hữu, không ngờ nó lại trở thành thú cưng của tôi, đúng là tại hóa trêu ngươi.
“Về sau gọi ngươi là Tiểu Thanh, ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi tu luyện. Nhưng ngược lại, ngươi cũng phải giúp ta trông chừng tiểu quỷ kia, không được để nó quấy nhiễu ta, cũng không được để nó đem tình hình của ta truyền cho chủ nhân nó.” Tôi lại nói.
Tiểu Thanh gật gật đầu với tôi, rồi lại quay ra tiểu quỷ kia gầm một tiếng long ngâm, tiểu quỷ kia tuy cũng là hung thần, nhưng nó làm gì đã gặp qua chân long, bị một tiếng long ngâm phả vào mặt sợ tới mức cuộn tròn người lại, một cử động nhỏ cũng không dám.
Tôi cười khẽ một tiếng, vô tình cắm liễu liễu xanh cành, điều này đã giúp tôi giải quyết một phiền toái.
Trở lại cửa hàng, không có tiểu quỷ quấy nhiễu tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi liền đi tới Diệp gia.
Diệp Thanh Sơn ra ngoài đi làm từ sớm, chỉ có hai mẹ con Hồng Ngư ở nhà đang tập thể dục.
Nhìn thấy tôi đến, Hứa tình nhiệt tình vẫy vẫy tay: "Hoàng Bì mau lại đây, cháu ăn sáng chưa?”
Nhìn dáng vẻ của bà ấy cũng không có chỗ nào không ưa tôi, không giống như bộ dạng cao cao tại thượng của Diệp Thanh Sơn, bà ấy cho tôi một cảm giác dịu dàng ân cần.
Tôi cười cười, lễ phép nói: "Cháu ăn rồi, hôm qua chú Diệp đến tìm cháu nói đồng ý hôn sự của cháu và Hồng Ngư nên sáng nay cháu đến xem xem có việc gì cần chuẩn bị, hay cần giúp đỡ không.”
Hứa Tình cười ôn òa: "Hoàng Bì, cháu đừng khách sáo quá, về sau chúng ta sẽ là người một nhà, cháu cũng đừng xem Hồng Ngư là tiểu thư khuê các mà có khúc mắc gì trong lòng, chỉ cần cháu đối xử tốt với con bé là được. Còn có lão già Thanh Sơn, lão ấy nói gì cháu cũng đừng để ý, cháu còn trẻ chỉ cần có trí tiến thủ, mọi chuyện sẽ từ từ tốt lên. Nói cho cùng, Diệp gia ta gia nghiệp lớn, làm con rể Diệp gia cái gì cũng sẽ có, không cần phải áp lực.”
Hứa Tình tận tình khuyên bảo, tuy rằng trong lời nói tựa hồ không coi trọng tôi lắm nhưng lời nói ra lại không hề mất thoải mái như lời của Diệp Thanh Sơn.
Tôi cười nói: "Cảm ơn dì quan tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ đối xử tốt với Hồng Ngư. Đúng rồi, sáng nay cháu xem lại camera của cửa hàng, thấy buổi chiều hôm qua dì có đi qua đó, sao dì không vào uống chén nước rồi đi?”
Tôi không trực tiếp hỏi bà ấy chuyện hộp quà, mà là nói bóng nói gió hỏi.
Hứa Tình mở to mắt, khó hiểu nói: "A? Chiều hôm qua? Buổi chiều hôm qua cô không ra khỏi nhà, vẫn luôn ở trong nhà tập yoga mà.”
Lòng tôi lộp bộp một chút, phản ứng của bà ấy không giống như là giả. Thực tế tôi đã nghĩ tới khả năng này, chẳng qua là hiện tại mới được xác minh.
Người phụ nữ cầm ô đen kia không phải là mẹ vợ tương lai của tôi, vậy bà ta là ai?
Hứa Tình nghi hoặc nhìn tôi, nói: "Hoàng Bì, có phải cháu nhìn lầm không? Hôm qua dì thật sự không ra ngoài.”
Diệp Hồng Ngư ở bên cạnh khẽ nháy mắt với tôi, ý bảo đừng nói ra, cứ giả vờ như không biết là được. Cô cho rằng Hứa Tình bảo cô ấy đưa hộp quà cho tôi là vì để ý mặt mũi của tôi, ám chỉ tôi đừng nói thẳng ra, làm vậy, đôi bên đều sẽ ngại ngùng.
Tôi cũng không định truy cứu đến cùng, bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án.
“À, chắc đúng là cháu nhìn nhầm rồi, cháu chỉ thấy được bóng lưng người đó, dáng người của người đó đẹp như dì vậy, nên cháu mới nhận lầm.” Tôi thuận miệng nói.
Hứa Tình vui vẻ cười nói: "Ừ, nhìn không ra miệng thằng bé này còn ngọt như vậy. Nhưng mà dì nói này, sau này chỉ có thể khen hai mẹ con chúng ta, biết không? Những cô gái thành phố không giống những cô gái ở nông thôn, họ được khen sẽ nghĩ nhiều đấy.”
Tôi gật gật đầu, Hứa Tình dường như cố ý muốn để không gian riêng cho hai chúng tôi, nên nhanh chóng nói: "Dì có hẹn với bạn đến spa rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, dì đi trước.”
Chờ Hứa Tình đi rồi, Diệp Hồng Ngư mới hờn dỗi liếc nhìn tôi một cái, nói: "Anh Hoàng Bì, anh mới đến thành phố vài ngày mà đã học hư rồi, còn biết nịnh mẹ em. Nếu sau này em gả cho anh rồi, em có hơi lo lắng liệu anh có đi khen các cô gái ngoài kia không?”
Tôi xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Không đâu, sao có thể chứ, anh chỉ là muốn đổi đề tài nói chuyện thôi mà.”
Cô lại tiếp tục nói: "Anh Hoàng Bì, hộp quà đó đúng là chính tay mẹ em đưa cho em. Việc này anh giấu ở trong lòng được rồi, nói ra ai cũng xấu hổ, anh đúng là tuổi còn trẻ ít kinh nghiệm kết giao.”
Tôi không phản bác lại cô ấy, mà lại nói: "Hồng Ngư, nhà em to như vậy, trong nhà chắc là có camera theo dõi?”
Diệp Hồng Ngư gật đầu, nhìn tôi: "Anh Hoàng Bì, anh hỏi cái này để làm gì?”
Tôi trả lời: "Hồng Ngư, em có tiện để anh xem lại video giám sát ngày hôm qua không? Anh muốn xác nhận lại buổi chiều hôm qua có thật là mẹ em ở nhà tập yoga không?”
Nghe tôi nói, Hồng Ngư có chút giận nhưng lại không nổi nóng với tôi, chỉ là không vui nói: "Anh Hoàng Bì, anh có ý gì. Em không phải đã nói rồi sao? Hộp quà đó chính là mẹ em đưa, người mà anh nhìn thấy trong camera chính là mẹ em.”
“Chúng ta trước tiên cứ xem lại camera giám sát đã, xem xong anh sẽ giải thích cho em.” Tôi nói thẳng, nói miệng không bằng có chứng cứ, đợi lát nữa nhìn thấy chân tướng, cô ấy sẽ biết.