Nghe xong lời tôi nói, trong mắt cô ta lập tức xẹt qua một tia u oán, hai mắt vô thần biến thành màu đỏ tươi.
“Em lạnh quá, em rất sợ, chồng ơi, anh mau xuống đây với em đi...” Cô ta nhìn chằm chằm tôi, miệng vẫn lẩm bẩm. Vừa nói cô ta vừa nhón mũi chân lao về phía tôi. Tôi biết, cô ta đã nổi lên sát niệm, muốn giết chết tôi, để tôi ở lại nơi này với cô ta.
“Vô nghĩa, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi là có thể giết được ta?” Tôi quát một tiếng, rút kiếm gỗ đào phía sau ra.
Cô ta lại không sợ hãi kiếm gỗ đào chút nào, có thể chọn để nuôi dưỡng thành Thất Tinh Cô Sát, cho dù chưa thành sát cũng là thiên tính cao ngạo, cực kì tự phụ.
Rất nhanh, cô ta đã lao đến trước mặt tôi, một đôi tay trắng nhợt duỗi ra muốn bóp lấy cổ tôi, đây đúng là đôi tay lúc trước ngăn cản Tiểu Thanh kéo quan lên.
Tôi lập tức lấy ra tấm ảnh lúc sinh thời của nàng ta, cùng với một lá trấn hồn phù dán lên trán nàng ta, lạnh lùng nói: "Tô Thanh Hà, ngươi mở to mắt ra xem ngươi là ai?”
Trấn hồn phù phát huy tác dụng khiến cô ta dừng lại một chút. Nhưng rất nhanh, đầu tóc của cô ta lại bắt đầu phiêu tán, thổi bay Trấn Hồn phù cùng bức ảnh.
Sát khí thật mạnh. Sợ là đã nuôi dưỡng được bảy - tám phần, nếu không phải còn có chấp niệm âm hôn, e rằng cô ta đã thành sát.
Xem ra, không có khả năng thông qua bức ảnh đánh thức cô ta, tôi quyết định binh hành hiểm chiêu (mạo hiểm), làm cho cô ta hoàn dương một lúc. Vì thế tôi giả vờ như không phải là đối thủ của cô ta, lui về phía sau nhảy vào trong quan tài.
Lúc này, cô ta vì sợ hãi huyết hồn châu nên không dám tiến gần quan tài, chỉ có thể nhìn từ trên cao xuống.
Lúc này tôi đột nhiên nâng tay lên, tay trái lấy huyết hồn châu trong miệng nữ thi ra, tay phải dùng một chưởng đánh vào trên hồn phách của cô ta, đưa hồn phách của cô ta đánh hướng về phía thi thể.
Cùng lúc đó, tôi bắt đầu niệm Hoàn Dương chú: "Bế mục minh tâm, tọa lưỡng thủ bào. Côn Luân tẫn thử, nhất khẩu khí tưởng. Hỏa thiêu tề luân, âm hồn thượng dương thân. Tốc tốc tỉnh làm người!”
Niệm xong, tôi thiêu một lá bùa, đặt ở mi tâm của cô ta. Cô ta phát ra một tiếng ho khan, rồi mở bừng mắt.
“Phu quân!”
Sau khi mở bừng mắt, cô ta theo bản năng mà gọi tôi. Gọi xong, trong mắt cô ta lại xẹt qua một tia oán hận, cuồng loạn nói: "Ta muốn giết hết tất cả các ngươi, ta muốn các ngươi đều chôn cùng ta!”
Tôi biết, cô ta vừa mới hoàn dương. Ý thức còn mơ hồ, kí ức trong đầu tương đối hỗn loạn.
Tôi đánh nhẹ một chưởng lên vai cô ta, đưa vào cơ thể cô ta một tia Huyền dương chi khí thuần khiết.
Quả thật hành động hiện tại của tôi là vô cùng nguy hiểm, lần này Tô Thanh Hà hoàn dương so với Tiểu Binh hoàn dương lần trước không giống nhau, lần này tôi thi triển đó là cấm thuật, ngược với ý trời, tôi nhiều nhất chỉ có thể làm cô ta hoàn dương một tiếng, nếu để lâu hơn nữa có thể sẽ làm người phía dưới biết được, thật sự tôi sẽ chọc phải phiền toái.
Vì thế, tôi lập tức nói với Tô Thanh Hà: "Tô Thanh Hà, ngươi nghe kĩ cho ta! Ngươi bị kẻ gian làm hại, đã chết rồi. Là ta cho ngươi hoàn dương, ta chỉ cho ngươi thời gian mười lăm phút, ngươi nghĩ cho kĩ, nếu như ngươi nghe lời ta giúp ta phá pháp, xong việc ta giúp ngươi luân hồi chuyển thế. Nhưng nếu ngươi không muốn, ta nhất định sẽ làm ngươi hồn phi phách tán!”
Tôi vừa dứt lời, trong nháy mắt trên mặt Tô Thanh Hà hiện lên một chút cô đơn. Tôi biết, cho dù hoàn dương, kí ức âm hôn của cô ta vẫn còn, trong tiềm thức cô ta vẫn coi tôi là chồng của cô ta, bị chồng mình uy hiếp đương nhiên không dễ chịu gì.
Thật là một cô gái số khổ. Nhưng tôi cũng không thể nhân từ mà nương tay.
“Mau nghĩ cho kĩ, ba năm nay ngươi đã trải qua những gì, chắc là ngươi đã sớm nhớ lại. Ngươi hiện tại đã bị người ta dưỡng thành Cô Sát, nếu như ngươi cứ không chịu tỉnh ngộ mà tiếp tục như vậy, cuối cùng ngươi sẽ trở thành một cái công cụ chỉ biết dùng oán khí giết người!” Tôi tiếp tục dùng lời lẽ thuyết phục nàng ta.
Cô ta nửa ngồi trong quan tài, không tin mà phản bác tôi: "Không, Tô tỷ là đang giúp ta, tỷ ấy không phải ác nhân trong miệng ngươi, ngươi đừng hòng lừa gạt ta!!” Quả nhiên cô ta bị Tô Thanh Hà lừa, nếu không nói là bị lợi dụng.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Giúp ngươi? Bắt ngươi vây ở chỗ này ba năm không thể luân hồi, cả ngày chỉ có thể dựa vào oán hận mà tồn tại? Đem đứa con chưa sinh của ngươi nuôi thành tiểu quỷ nhốt nó ở trong đá Linh Mẫu? Mẹ ngươi cũng vì ngươi thành Sát mà phải chịu nhân quả báo ứng, chưa đến tuổi già mà người đã già, đã vậy hai mắt còn mù lòa, như vậy ngươi còn cảm thấy cô ta đang giúp đỡ ngươi, cứu vớt ngươi sao?”
“Không, sẽ không. Ngươi gạt ta, ngươi mới là người xấu!”
Cô ta điên cuồng lắc đầu, có vẻ như chưa bị thuyết phục nhưng tôi biết cô ta đang dao động, chỉ là không muốn đối mặt với hiện thực, dù sao thì Tô Thanh Hà cũng là người mà cô ta tin tưởng nhất.
Đột nhiên cô ta từ trong quan tài đứng lên, vươn tay muốn bóp cổ tôi, miệng còn phẫn nộ gào thét: "Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi đừng mơ tưởng sẽ lừa gạt ta! Ngươi chính là không muốn thành hôn với ta, ta muốn mạng ngươi, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau!”
Lúc này cô ta giống như một cương thi hung ác, một lòng muốn giết chết tôi.
Tôi biết sát ý của ckl ta sở dĩ nhiều như vậy là vì không chịu nổi đả kích, không muốn thừa nhận. Hơn nữa còn bị chịu ảnh hưởng của Sát oán khí. Tuy rằng tôi làm cô ta hoàn dương một lúc nhưng cũng không phải sống lại thật sự, mà chỉ là mượn xác hoàn hồn, nên cô ta vẫn rất hung ác.
“Hừ, không chịu tỉnh ngộ, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Tôi quát một tiếng, rút kiếm gỗ đào ra, lúc cô ta sắp đụng đến tôi, tôi dùng thân kiếm vỗ vào vai cô ta đẩy vào trong quan tài. Rất nhanh, cô ta lại dựng người lên, thân thể tuy cứng đờ nhưng tốc độ vô cùng nhanh. Cô ta còn muốn tiếp tục công kích, tôi lập tức lôi bức tượng có đứa bé ra.
“Tô Thanh Hà, ngươi trợn to mắt lên mà nhìn xem đây là cái gì?” Tôi đưa bức tượng giơ lên trước mặt cô ta.