Tôi cũng yên lặng, cố ý không lấy bức tượng tiểu quỷ ra, chính là muốn khiến cho Thẩm Sơ Cửu chủ động lộ ra dấu vết. Quả nhiên, khi tôi sắp ngồi xuống, Thẩm Sơ Cửu cuối cùng cũng đứng dậy, nói: "Cháu trai tôi và nha đầu Hồng Ngư lớn lên cùng nhau, coi nha đầu Hồng Ngư như em gái của mình, anh trai bênh vực em gái cũng là lẽ thường tình, chỉ là lời nói có chút khó nghe, các vị chớ trách.”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía tôi nói: "Hoàng Bì, tuy cậu đến từ nông thôn nhưng ông nội của cậu là Thanh Ma Quỷ Thủ lão tiên sinh. Hôn sự này là từ khi hai người còn nhỏ đã được ông cậu đặt ra, chẳng lẽ ông ấy lại không chuẩn bị món quà hồi môn nào cho Hồng Ngư? Điều đó hơi khó tin.”
Tôi cười cười không kiêu ngạo không khiêm tốn cười: "Thật không giấu gì, quả thật cháu có món quà muốn tặng cho Hồng Ngư, vốn là muốn tạo bất ngờ cho Hồng Ngư nhưng nếu ông Thẩm lại nóng vội như vậy thì mang ra cho mọi người ngắm một chút cũng không sao.”
Lời nói của tôi có ẩn ý, đánh đòn phủ đầu, đầu tiên biểu lộ ra là Thẩm Sơ Cửu vội vã muốn xem món quà của tôi chứ không phải tôi chủ động lấy ra. Ông ta hiển nhiên không hiểu ý của tôi, cũng không nghĩ tôi tuổi còn trẻ lại tâm cơ sâu như vậy nên nói thẳng: "Tốt, vậy mau cho chúng ta mở mang tầm mắt xem cháu trai của Thanh Ma Quỷ Thủ rốt cuộc muốn tặng cái gì cho vợ mình.”
Tôi đi lấy hộp quà, lúc bước lên sân khấu tôi nhìn lướt qua Thẩm Sơ Cửu, nhìn thấu trong mắt lão cáo già kia tràn ngập đắc ý, lão cho rằng hết thảy mọi thứ đều trong tầm khống chế của lão.
Mở hộp quà, tôi cầm lấy bức tượng đưa cho Hồng Ngư, dịu dàng nói: "Hồng Ngư, đây là món quà mà anh muốn tặng cho em.”
Diệp Hồng Ngư theo bản năng muốn nhận lấy đồ mà tôi đưa cho, lúc này Thẩm Sơ Cửu đột nhiên giận dữ hét lên: "Dừng tay! Trần Hoàng Bì, ngươi thật gian xảo!”
Nói xong ông ta tiến lên sân khấu chắn trước mặt Diệp Hồng Ngư thở phì phì nhìn tôi. Tôi giả vờ khó hiểu nhìn về phía Thẩm Sơ Cửu, Diệp Hồng Ngư cũng có chút tức giận hỏi: "Ông Thẩm, ông làm gì vậy?”
Trần Sơ Cửu lập tức nói: "Tiểu tử này không có ý đồ gì tốt! Khá khen cho Thanh Ma Quỷ Thủ, hạ được một nước cờ lớn!”
Diệp Thanh Sơn nhíu mày, không khỏi đứng dậy hỏi: "Ông Thẩm, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Sơ Cửu nói thẳng: "Ngươi không hiểu phong thủy nên không biết, bức tượng đứa bé trong tay Trần Hoàng Bì không thể nhận, trong đó có nguy hiểm! Đây là đá linh mẫu, là vật dẫn nuôi dưỡng tiểu quỷ, hơn nữa còn bị hạ Tử Mẫu chú! Tên Trần Hoàng Bì trời sinh bệnh tật ốm yếu, đáng lẽ ra không sống nổi, là Thanh Ma Quỷ Thủ nghịch thiên sửa mệnh (trái ý trời sửa mệnh) tìm người cùng cháu trai hắn đính hôn để tục mệnh.”
Khách khứa phía dưới tỏ vẻ hoảng sợ, chỉ có vẻ mặt của những thầy phong thủy lại hứng thú bừng bừng. Trần Sơ Cửu tiếp tục nói: "Có lẽ Trần Ngôn không chỉ sắp đặt cho Trần Hoàng Bì một hôn sự này, mà còn có một hôn sự khác. Nếu ta đoán không sai thì Trần Hoàng Bì đã khắc chết một người vợ khác. Hiện tại, người đó tới trả thù, tên tiểu tử này muốn đem tiểu quỷ này tới Diệp gia, muốn mượn Diệp gia thay hắn phá giải nợ âm!”
Mọi người há hốc mồm, không dám tin nhìn về phía tôi, dù sao thì trong mắt bọn họ Thẩm Sơ Cửu đức cao vọng trọng không có lý do gì phải nói dối.
“Hoàng Bì, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ông nội cậu thật sự muốn hại Diệp gia sao?” Diệp Thanh Sơn giận giữ nhìn về phía tôi.
Tôi mỉm cười không trả lời Diệp Thanh Sơn mà trực tiếp nói với Thẩm Sơ Cửu: "Ông Thẩm không hổ danh là thầy phong thủy số một Tây Giang, ánh mắt kinh người, điều gì cũng không thể qua được mắt ông. Cách xa như vậy còn có đá Linh Mẫu trấn hồn mà còn có thể nhìn ra bức tượng đứa bé trong tay ta có tiểu quỷ Tử Mẫu chú. Đạo hạnh này, sợ là người ở đây không ai sánh được!”
Thẩm Sơ Cửu sững sờ một chút, không biết trong đầu tôi đang nghĩ cái gì, quả thật lời này là tôi muốn nói cho những phong thủy đại sư kia nghe, ngay cả bọn họ đều không nhìn ra bức tượng này có tiểu quỷ thì tại sao Thẩm Sơ Cửu lại vừa nhìn đã biết.
Ông ta đã lộ dấu vết!
Nhưng ông ta còn tưởng rằng tôi đang khen ông ta, đắc ý cười, ngạo mạn nói: "Ta đương nhiên có thể nhìn ra, ta còn biết, ở dưới đáy bức tượng tiểu quỷ này của cậu còn có khắc tên cậu và người vợ đã khuất!”
Nói xong ông ta giật lấy bức tượng trong tay tôi giơ ra cho mọi người xem. Nhưng tối hôm qua, hai cái tên dưới đáy tượng đã bị tôi đổi lại thành: Trần Hoàng Bì, Diệp Hồng Ngư, bức tượng này cũng không còn nuôi tiểu quỷ nữa mà biến thành nhà của Tiểu Thanh Long.
Khi khách khứa nhìn thấy tên của tôi và Hồng Ngư, không hề giống với những gì Thẩm Sơ Cửu nói thì đều bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Sơ Cửu lộ vẻ mặt xấu hổ, cho rằng tôi đã tráo đổi bức tượng này, nghĩ xem nên giải thích như thế nào.
Mà tôi đột nhiên cao giọng, lạnh lùng hỏi: "Ông Thẩm, xem ra những thứ này của tôi hình như khác với những gì ông nói rồi? Là âm mưu của ông không thành công hay danh hiệu thầy phong thủy số một Tây Giang này của ông nên thay đổi?”
"Danh hiệu thầy phong thủy số một Tây Giang nên thay đổi!"
Câu nói của tôi như sấm giữa trời quang, khiến mọi người dưới sân náo động.
Thẩm Sơ Cửu phẫn nộ trừng to mắt, tức muốn hộc máu nhìn tôi: "Tiểu tử, thật to gan! Ngươi uống lộn thuốc hay sao mà dám nói như vậy?”
Diệp Thanh Sơn cũng hơi tức giận, không vui nhìn tôi nói: "Trần Hoàng Bì, cháu có ý gì? Hôm nay là ngày vui của cháu. Chẳng lẽ cháu với ông Thẩm có thù gì chưa giải quyết hay sao mà phải làm loạn vào hôm nay?”
Nghe lời Diệp Thanh Sơn nói xong trong lòng tôi hơi tủi thân, nhưng tôi cũng không biểu lộ ra ngoài, phải biết nhẫn nhịn, chỉ có chịu đựng những gì người thường không chịu được mới có thể làm nên nghiệp lớn.
Ngay lúc chuẩn bị tiếp tục phản kích Thẩm Sơ Cửu, đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng khí đang hướng về phía này, luồng khí đó không dừng ở trên người tôi mà dừng ở bức tượng trong tay tôi.
Đây không phải âm khí hay quỷ khí mà là một luồng dương khí thuần khiết, hơn nữa ôn hòa vững chắc, hiển nhiên thực lực đã tới Đạt Thiên Tri Mệnh, nếu không phải tôi trời sinh có năng lực cảm nhận mạnh mẽ đối với dương khí thì cũng không phát hiện ra được.
Tôi lặng lẽ nhìn theo luồng dương khí này, rất nhanh đã phát hiện ra là một ông lão đang ngồi ở vị trí bàn đầu tiên, là ông ta đang dò xét bức tượng trong tay tôi. Ông ta nhắm hai mắt nhìn như đang nghỉ ngơi dưỡng thần, nhưng thực ra là đang vận dương khí dồn lên giữa mày để mở Thiên Nhãn nhìn tiểu quỷ, ông lão này không đơn giản!
Sau khi xem xong, ông ta mở mắt ra âm thầm nhìn về phía Diệp Thanh Sơn gật gật đầu.
Thấy cảnh như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra. Quả không hổ danh là Diệp Thanh Sơn, chẳng trách ông ta có thể bò đến vị trí nhà giàu số một, không chỉ vì nhờ vận may mà ông nội tôi cho mà người này cũng là một người có lòng dạ thâm sâu. Đương nhiên, ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Sơ Cửu, ông ta cũng để lại đường lui cho mình.