Ông nội để lại một cuốn điển địch có tên là “Ngọc Lịch Bảo Sao” đây là một quyển sách ghi chép cặn kẽ về các quy tắc của âm ty địa phủ, Thập Điện Diêm La, âm sai âm pháp thư.
Trong sách có nói, mỗi người sau khi chết đều có âm sai đến dẫn đường đi âm phủ luân hồi chuyển thế.
Nhưng mỗi ngày có rất nhiều người chết, số lượng âm sai chưa chắc đủ dùng, ngoài âm sai bình thường, cao hơn chính là Sứ giả câu hồn, sau đó là quỷ sai, phía trên quỷ sai còn có âm binh, âm tướng, thậm chí khi gặp được quỷ hồn khó đối phó, có khả năng có cả Quỷ đế tự mình xuất động tróc nã.
Giống như Hắc Bạch Vô Thường chúng ta thường hay nhắc đến chính là thuộc về cấp bậc quỷ sai rất mạnh, chỉ có những quỷ hồn khó đối phó mới có thể được Hắc Bạch Vô Thường ra mặt dẫn đường.
Ngoài những quỷ tốt âm sai, ở âm ty thậm chí có cả người sống làm âm sai. Ở mỗi khu vực trên dương thế sẽ có những người cai quản từng khu vực được gọi là Thần bà, những Thần bà đó đôi khi cũng sẽ đảm đương âm sai dẫn đường, vì vậy những người đó ít nhiều cũng có chút bản lĩnh khắc chế người âm.
Nhưng âm sai xuất động không nhất định sẽ bắt được quỷ hồn về quy án, có một số quỷ hồn oán niệm quá sâu hoặc âm khí quá nặng sẽ chạy trốn, đây cũng là nguyên do tại sao trên dương gian đôi lúc sẽ xuất hiện ác linh. Nếu đột nhiên có tai nạn do tự nhiên khiến người chết quá nhiều, âm sai không đủ dùng để dẫn đường cho quỷ hồn sẽ dẫn tới việc xuất hiện một ít cô hồn dã quỷ.
Mà Tiểu Binh lại là quỷ hồn dương thọ chưa tận nhưng bị tà thuật hại chết, cho nên người dẫn đường của thằng bé cấp bậc thấp nhất cũng sẽ là quỷ sai. Cũng không phải do oán niệm của Tiểu Binh quá lớn, mà là tà thuật này liên lụy khá nhiều, làm như vậy để giữ gìn pháp tắc âm ty, phòng ngừa có điều bất trắc.”
Hồ Tam Đao nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Hoàng Bì, cháu nói như vậy, chú lại càng không thể để cháu mạo hiểm. Nếu đối phương là yêu tà nghiệt súc, chú có thể cùng nó liều một phen ngươi chết ta sống, chú có chết cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng đối phương là quỷ sai, chúng ta đối phó không nổi. Chú tuy rất muốn Tiểu Binh có thể quay về, nhưng chú không thể để cháu mạo hiểm được,như vậy chú rất có lỗi với ông nội của cháu.”
Hồ Tam Đao nói những lời nghiêm lẽ chính, làm trong lòng tôi càng thêm cảm động. Tuy rằng mới quen biết được một ngày, nhưng có lẽ vì ông nội nên hai chúng tôi lại giống như chí thân, người trong gia đình.
Tôi nhìn ông ấy, kiên định nói:” Chú Đao, chuyện này chú phải nghe cháu. Chuyện này do cháu mà ra, cháu không thể thờ ơ được. Chú yên tâm, cháu nắm chắc thành công khá lớn, nếu chú không giúp cháu thì cháu cũng sẽ tự mình ra tay!”
Hồ Tam Đao cũng không phải người khách khí, thấy tôi nói đến như vậy, ông ấy cảm kích nói với tôi: “Được, vậy tất cả nghe theo cháu mà làm, nhưng cháu đồng ý với chú, nếu có nguy hiểm thì phải lập tức từ bỏ. Hoàng Bì, bây giờ chú phải làm thế nào để phối hợp được với cháu?”
Tôi nhờ Hồ Tam Đao đi xuống chuẩn bị một ngọn đèn dầu mè, hai cây lang nha bổng (là một loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói), ba xấp tiền giấy, lại ngâm một lu nước gạo nếp.
Hồ Tam Đao rất nhanh đã chuẩn bị xong mấy thứ này, tôi đo lường khoảng cách và bắt đầu bày trận.
Trận pháp tôi bày ra được gọi là Kinh Hồn trận, quỷ sai một khi tiến vào trong trận, chỉ có thể lui không thể tiến.
Tôi đem hai cây Lang Nha Bổng cắm ở hai bên tả hữu sân, sau đó viết kinh hồn chú lên những tờ tiền giấy, đốt cháy tiền giấy, đốt xong đem tro rải trước cửa, sau đó lại đem lu nước ngâm gạo nếp kia giấu ở trong sân.
Cuối cùng, tôi bảo Hồ Tam Đao cầm ngọn đèn dầu đứng ở bên cạnh thi thể của Tiểu Binh, đúng giờ sửu thì thắp đèn, nhất định phải đảm bảo ngọn đèn không bị dập tắt, bởi vì đây là dẫn hồn đăng của Tiểu Binh.
Và tôi cũng nhấn mạnh với Hồ Tam Đao, một khi nghe được tiếng tôi đánh vỡ lu nước thì phải gọi tên Tiểu Binh liên tục.
Hồ Tam Đao nghiêm túc ghi nhớ từng bước tôi dặn dò, sau đó liền bưng ngọn đèn dầu đến phòng của Tiểu Binh.
Mà tôi dọn ra một chiếc ghế gỗ lặng lẽ ngồi ở giữa sân, bình tĩnh chờ giờ Sửu đến.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngay từ đầu lòng tôi còn bình tĩnh, nhưng càng đến gần giờ Sửu, tôi càng khẩn trương.
Rốt cuộc, thứ mà lát nữa tôi phải đối mặt không phải yêu ma quỷ quái bình thường, mà là âm sai chân chính của âm ty. Trước đó mọi thứ chỉ có trên lý thuyết, đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với mấy thứ này,
Cuối cùng, giờ Sửu cũng đã đến, một trận gió lạnh thổi qua, tôi nhìn thấy một vệt chân ở đốn tro tàn trước cửa.
Bọn họ đến rồi....
Tôi vận khí ngưng thần, huyền dương chi khí bao phủ toàn thân.
Cùng với sự xuất hiện của dấu chân, rất nhanh một đoàn bóng đen nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Hảo gia hỏa, thế mà lại có tận hai tên quỷ sai, không hổ là dùng tà thuật hại người, hiển nhiên âm ty cũng rất cẩn thận với hồn phách của Tiểu Binh.
Tên quỷ sai đi tuốt đằng trước không cáo, chỉ tầm 1m5-m6, một thân đồ đen, trên đầu đội một chiếc mũ quan, trên tay nắm lấy một sợi xích sắt.
Sau xích sắt có khóa ba quỷ hồn, xem ra chuyến câu hồn này không chỉ có một mình Tiểu Binh mà còn hai quỷ hồn khác.
Ba quỷ hồn này đều cúi đầu, cung kính xếp thành hàng, ở cuối hàng còn 1 quỷ sai thân hình cao lớn, ước chừng 2m5, thân hình người nhưng mặt lại là ngựa trong tay nắm một cây roi đen.
“Hồ Binh, tới nhà ngươi rồi, đi xem lại thân xác ngươi lần cuối đi.” Tên quỷ sai lùn nói tiếng người, lắc nhẹ xích sắt một chút.
Tiếng vang của xích sắt vang lên như tiếng báo hiệu, hồn phách của Tiểu Binh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong nhà, mà hai quỷ hồn còn lại như cũ không dám động đậy, vẫn cúi thấp đầu như cũ.