Điều này quá kì lạ, nhưng tôi lập tức hiểu được chuyện gì. Đây không chỉ là Tử Mẫu chú, mà khi luyện hóa tiểu quỷ, chủ nhân của nó còn thêm vào nó ngày sinh tháng đẻ của tôi, còn cho tiểu quỷ uống tinh huyết của tôi, hơn nữa tiểu quỷ này đã được luyện hóa ít nhất 3 năm.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy kinh hãi, tính theo thời gian thì chắc là ngay sau khi ông tôi mất, có kẻ lập tức đến trộm tinh huyết của tôi, vậy mà một chút tôi cũng không phát hiện ra, kẻ này đạo hạnh cũng là thật sâu.
Tuy nói, nếu tôi chịu đựng phản phệ có thể giết được tiểu quỷ này, nhưng tôi quyết định thay đổi quyết định, tạm thời không giết nó, mà mượn nó để tìm ra kẻ đằng sau.
Vì thế, tôi lập tức lấy ra bùa Trói Hồn, đem nó phong ấn trở lại bức tượng.
Thấy nó hoàn toàn bị nhốt trong bức tượng, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, may tôi không phải kẻ bất tài vô dụng gì, nếu không hôm nay sẽ phải lật thuyền trong mương.
Chủ nhân của tiểu quỷ này cũng thật tàn nhẫn. Ba năm ấp ủ ý niệm giết người từ lúc ông nội tôi mất đi, kẻ này xem ra cũng là một thầy phong thủy đạo hạnh cao, cũng rất giỏi tính toán, rất có thể là kẻ thù của ông nội, kế tiếp tôi nhất định phải hành động cẩn thận hơn.
Cất bức tượng đi, tôi lập tức ra sảnh cửa hàng, khi thuê cửa hàng, chủ nhà có nói với tôi là có camera giám sát.
Chiều nay Diệp Hồng Ngư đi ra ngoài một lúc thì cầm theo hộp quà trở lại, nói không chừng nếu may mắn tôi còn có thể tìm ra kẻ đã đưa bức tượng cho cô ấy.
Chẳng bao lâu, tôi đã học được cách xem lại video trên camera giám sát, tôi xem lại đoạn hình ảnh lúc Diệp Hồng Ngư đi ra ngoài.
May mắn thay, tôi nhìn thấy Diệp Hồng Ngư ra từ cửa hàng rồi đi tới một đoạn bên đường cách đó không xa, camera vừa hay có thể quay tới.
Một người phụ nữ đứng ở đó chờ cô ấy, lúc ấy là ban ngày nhưng người phụ nữ đó lại che một chiếc ô đen, nên tôi cũng không nhìn thấy rõ mặt người đó.
Người phụ nữ dáng người đầy đặn không giống như người trẻ tuổi, mà tầm trên 30 tuổi.
Bà ta đem hộp quà cho Diệp Hồng Ngư, hai người dường như đang nói về chuyện gì đó, nhìn Diệp Hồng Ngư cười rất vui vẻ.
Mà đúng lúc này, camera lại quay tới mặt bà ta, hóa ra lại là Hứa Tình - mẹ vợ tương lai của tôi.
Từ màn hình giám sát tôi nhìn thấy Hứa Tình thật sự là người đã đưa chiếc hộp cho Diệp Hồng Ngư, tâm trạng của tôi đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Sao có thể là bà ấy?
Chẳng lẽ Hứa Tình cũng ghét tôi giống như Diệp Thanh Sơn sao?
Nhưng trong ấn tượng của tôi bà là một người phụ nữ dịu dàng hiền huệ, một người không ham danh lợi cũng không có thành kiến gì với tôi, hơn nữa Hồng Ngư cũng nói với tôi, tuy rằng chỉ gặp qua 1-2 lần nhưng bà ấy cũng có ấn tượng tốt với tôi.
Mặc kệ khó hiểu thì khó hiểu, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bức tượng tiểu quỷ này là do Hứa Tình đưa cho Hồng Ngư, ít nhất cũng có thể chứng minh Hồng Ngư không có ác ý với tôi, nàng là vì lo tôi sẽ xấu hổ, mà mẹ cô ấy cũng là có ý tốt nên mới làm như vậy.
Một lần nữa tôi tập trung vào Hứa Tình trong camera giám sát, muốn nhìn xem có thể nhìn ra manh mối gì không.
Chỉ tiếc bà ấy vẫn luôn che ô đen, rất khó để quan sát được cử chỉ thần thái của bà ấy, cũng không cách nào thông qua bóng trên mặt đất mà phán đoán liệu bà ấy có phải là bị giống như buổi tối hôm đó bị Hoàng đại tiên bám vào hay không.
Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định, trên người Hứa Tình có thứ gì đó không bình thường, cho dù người bình thường muốn bảo vệ da cũng không che ô vào buổi chiều.
Lúc này là đêm khuya rồi, tôi cũng không tiện đi Diệp gia tìm hiểu, việc cấp bách là phải tương kế tựu kế tìm ra kẻ đứng sau giở trò quỷ.
Tôi quay lại giường nhặt bức tượng lên, chừng nào tiểu quỷ này còn ở là nó còn quấy nhiễu làm tôi tâm thần không yên, cũng đừng hòng đi ngủ, trước tiên vẫn phải nghĩ cách thu phục nó.
Cách thông thường rất khó khống chế được tiểu quỷ này, trừ phi là giết nó, nhưng nếu làm như vậy cũng sẽ rút dây động rừng.
Biện pháp tốt nhất để đối phó tiểu quỷ này là phải tìm được một hung linh lợi hại mạnh hơn nó, làm nó sợ hãi khuất phục, như vậy không chừng có thể thu phục được nó.
Mà vừa đúng lúc tôi lại có đối tượng thích hợp, đó chính là con thanh xà sắp hóa rồng trên núi Thanh Long kia.
Vốn dĩ tôi định ngày mai mới đi giúp tiểu thanh xà thảo phong, nhưng xảy ra chuyện như vậy đương nhiên phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Chuẩn bị xong pháp khí, mang theo bức tượng, tôi chạy thẳng lên núi Thanh Long.
Khi từng bước đi lên thềm đá của núi Thanh Long, tim tôi lại như muốn nhảy lên cổ họng.
Lần này tôi còn khẩn trương hơn so với lần trước, dù sao thì hôm qua tôi cũng đã được tận mắt chứng kiến người trong quan khủng bố như thế nào, đó không phải là truyền thuyết mà thật sự có một nhân vật nguy hiểm tọa trấn ở đây.
Đi đến trước Long Môn, tôi giống như lần trước, trước tiên quỳ lạy sơn chủ, sau đó là châm một ngọn đèn dẫn đường rồi làm Thanh xà mở cửa cho tôi.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, Long Môn mở rộng ra.
Tôi từng bước cẩn thận tiến vào, nhưng tôi vừa bước chân vào trong đèn dẫn đường trong tay lập tức bị dập tắt.
Nửa đêm ma thổi đèn, sơn chủ không chào đón tôi?
“Thanh Long chi chủ, tiểu tử Trần Hoàng Bì hôm nay lại tới quấy rầy, nhưng không hề có lòng bất kính với người, chỉ là muốn đến đây thực hiện lời hứa với Thanh Xà, không thể thất hứa. Núi Thanh Long lại có thêm một chân long cũng là chuyện tốt, hi vọng sơn chủ cho vãn bối một cơ hội đi vào, nếu có chỗ nào đắc tội, mong được sơn chủ nhắc nhở.”
Tôi ở trước cửa đá thành khẩn nói, nói xong tôi lại châm đèn lần nữa bước vào. Nhưng cũng giống như hồi nãy, tôi vừa bước một chân vào thì ngọn đèn lại bị thổi tắt lần nữa.
Lòng tôi hơi lộp bộp, tự hỏi, chẳng lẽ là tiểu Thanh xà không có mệnh hóa rồng? Hay là sơn chủ tiếc con đại xà trông cửa này nên không muốn tôi giúp nó hóa rồng?