Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi là thật sự tò mò, thứ bán thần nửa quỷ này là cái gì , nếu không phải trước khi chính thức thành vợ chồng không thể xem quẻ cho Diệp gia, tôi đã xem một quẻ rồi.

Hồ Tam Đao châm điếu thuốc, lâm vào trầm tư, thật lâu sau ông ấy mới lắc lắc đầu, nói với tôi: “Chú cũng nhìn không ra, chỉ biết thứ này lợi hại vô cùng. Chú thậm chí nhìn không thấu, rốt cuộc nó muốn hủy hoại hôn sự của cháu và Diệp Hồng Ngư hay là hướng về cá nhân cháu hoặc Diệp Hồng Ngư. Thậm chí có thể là hướng về cả hai.”

Quả nhiên là thứ tà môn, xem ra tôi phải cẩn thận một chút, mặc kệ nó hướng tới ai, tôi đều phải nhanh chóng tìm cách đến ở rể Diệp gia, như vậy mới có thể thẳng thắn so chiêu với nó.

Hồ Tam Đao thấy tôi trầm mặc, cho rằng tôi đang sợ hãi liền vỗ vỗ vai tôi: “Hoàng Bì, cháu cũng không cần phải quá lo lắng. Ông nội cháu chính là Thanh Ma Quỷ Thủ, thứ giấu ở Diệp gia tuy tà dị, nhưng ông nội cháu không tiếc giảm thọ cũng phải khiến cháu đính thân với nha đầu Diệp gia, thế cục ông ấy bày ra cũng không dễ dàng phá như vậy. Ta sẽ vận dụng một ít nhân mạch chống lưng cho cháu, chỉ cần Diệp gia đồng ý hôn sự này, mặc kệ thứ kia là yêu ma quỷ quái gì cũng đừng mong phá được thế cục của Thanh Ma Quỷ Thủ!”

Thời điểm Hồ Tam Đao nói lời này, ánh mắt cực kì kiên định, tựa hồ kính sợ ông nội cực kì, mười phần tin tưởng.

Ông nội từng kể cho tôi rất nhiều giai thoại về những kì nhân dị sự trong giới phong thủy, nhưng lại rất ít khi nói đến bản thân ông, tuy nói sự kiện năm đó oanh động cả một vùng, nhưng lúc đó tôi mới ba tuổi, không để lại quá nhiều ấn tượng.

Vì thế, tôi lại nhịn không được hỏi Hồ Tam Đao: “Chú Đao, ông nội của cháu là một người như thế nào, uy vọng của ông trong giới phong thủy ra sao?”

Hồ Tam Đao rít một hơi thuốc thật dài, chỉ nói một câu: “Nhất Điếc, nhị Hạt (mù), tam Què, tứ Quỷ Thủ, ông nội cháu là người duy nhất toàn thân nguyên vẹn mà lui.”

Tôi sững sờ tại chỗ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Nhất Điếc, nhị Hạt, tam Què, ông nội từng kể cho tôi nghe về ba người này, trong giới phong thủy bọn họ có thể coi là nhân vật truyền kỳ.

Giang Nam có Vương tai điếc, bị điếc cả hai tai nhưng lại có thể nghe được chuyện vạn dặm, từng nhất kiếm vạn dặm phong hầu (một kiếm có thể chặn họng người trong phạm vi vạn dặm).

Tây Bắc có Triệu mù, giỏi phân kim định huyệt, cho dù là huyệt mộ của vương tôn quý tộc, hắn đều có thể ngủ ở đó ba ngày ba đêm, toàn thân nguyên vẹn mà lui.

Miêu Cương có Lý què, có một đôi quỷ thủ điêu luyện sắc xảo. Có thể tạo ra 3000 thế giới từ đôi tay ma quái, ông ấy chính là thợ cắt giấy đại thần thông năm đó ông nội đi du lịch phương nam gặp được.

Ông nội tôi lại có thể đứng ngang hàng với tam đại kì danh, hình tượng ông trong lòng tôi trong nháy mắt vĩ ngạn như núi.

Mà thần nhân như ông tôi luôn nói rằng chính mình nhỏ bé vô cùng không đáng nhắc tới, còn nói tôi có hy vọng có thể thay đổi vận mệnh của các phong thủy sư, tôi bỗng cảm thấy gánh nặng trên người nặng hơn rất nhiều.

“Được rồi, Hoàng Bì, cháu mau về đi. Trước khi Diệp gia đáp ứng chuyện hôn nhân này, cháu vẫn đừng nên tới thì hơn, chú sẽ nhờ người mau chóng đến Diệp gia để nói chuyện.” Hút xong một điếu thuốc, Hồ Tam Đao lại nói với tôi.

Trong lòng tôi cảm kích nhìn về phía Hồ Tam Đao, vừa muốn mở miệng cảm tạ, bỗng nhiên phát hiện ông ấy đường lệ hãm sâu, cung con cái có một vệt đỏ mờ mờ.

Đây không phải điềm tốt, ám chỉ Hồ Tam Đao có tướng tuyệt hậu.

Tôi không phải một người vong ân phụ nghĩa, Hồ Tam Đao đối với tôi có ân, hơn nữa rõ ràng là vì giúp đỡ tôi, đắc tội thứ tà hồ ở Diệp gia nên mới rước họa vào thân.

Việc Diệp gia tôi không thể nhúng tay vào nhưng chuyện của Hồ Tam Đao tôi quản định rồi.

Vì thế tôi lập tức nói với Hồ Tam Đao: “Chú Đao, chú có con trai hay con gái? Chú giúp cháu phá tai, nhất định đã đắc tội thứ kia. Nó ngay cả Hoàng đại tiên cũng có thể khống chế, xem ra là cũng có chút thần thông. Cháu sợ nó sẽ đến tìm chú trả thù, cháu có thể đến nhà chú xem một chút không?”

Hồ Tam Đao sửng sốt nhìn tôi: “Hoàng Bì, cháu có phải là được ông nội cháu chân truyền?”

Tôi không giấu giếm, gật gật đầu.

Hồ Tam Đao đột nhiên ngẩng đầu, phá lên cười vui vẻ nói: “Hahaha, thế nhân đều cho rằng một thân thông thiên bản lĩnh của Trần Ngôn đều theo ông ấy xuống mồ, cho rằng ông đặt tên cháu trai là Hoàng Bì chỉ vì nhẫn nhục sống tạm bợ. Nhưng ai nghĩ một nhân vật truyền kì như ông ấy sao có thể dễ dàng cam tâm?”

Cười xong ông ấy lại nhìn về phía tôi: “Thôi, Hoàng Bì, cháu theo ta về một chuyến đi. Nếu thực sự có duyên, biết đâu có lẽ sẽ lôi được thứ ở Diệp gia ra ánh sáng, lúc đó sẽ biết được thứ kia rốt cuộc là cái gì. Nhưng cháu phải đồng ý với chú, gặp phiền toái thì đừng ra tay, tất cả để chú lo. Cháu còn trẻ, có một số chuyện cháu vẫn chưa đủ năng lực để xử lý.”

Hồ Tam Đao hiển nhiên cũng xem nhẹ năng lực của tôi, điều này cũng là bình thường. Tôi vẫn luôn bí mật theo ông học âm dương huyền thuật, nhưng trong mắt thế nhân tôi cũng chỉ là một phế vật. Chẳng sợ kế thừa y bát của ông nội, với độ tuổi của tôi thì làm sao mà có được thành tựu gì chứ?

Tôi không nói cho Hồ Tam Đao chuyện tôi không chỉ biết phong thủy bí thuật, thậm chí bản lĩnh của tôi không thấp hơn ông ấy, tôi chỉ gật gật đầu lời ông ấy nói liền đi cùng ông ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK