Tuy trong lòng buồn bực nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Thanh Long sơn chủ cao thâm khó đoán, mê cục truyền lưu ngàn năm cũng chưa có ai có thể phá giải. Lấy thực lực hiện tại của tôi càng không dám xông vào.
Sau khi ra khỏi, tôi vừa muốn tiếp tục thỉnh cầu thì đột nhiên nhìn thấy mấy hàng chữ trên Long Môn phát sáng.
“Người sống chớ tiến, người chết chớ táng, âm hồn chớ quấy rầy.”
Là hàng chữ này sáng lên, nhưng bốn chữ “người sống chớ tiến” không có biến hóa mà là tám chữ “người chết chớ táng, âm hồn chớ quấy rầy” lại sáng lên.
Tôi tự hỏi bản thân rồi nhận ra, tôi có thể tiến vào nhưng bức tượng có tiểu quỷ không thể đi vào.
“Đa tạ sơn chủ chỉ điểm.” Tôi cung kính nói sau đó đem bức tượng đặt trước cửa đá, thắp lại đèn dẫn đường, lần thứ ba bước vào Long Môn.
Vốn tưởng rằng lúc này sẽ không có vấn đề gì, nhưng ngoài dự kiến của tôi là ngọn đèn lại bị thổi tắt. Quả thật quỷ dị, tiểu quỷ cũng để ngoài cửa, sơn chủ cũng chưa nói không cho tôi tiến vào, vậy sao lại thổi tắt đèn của tôi?
Tôi không thể không lui ra cửa một lần nữa, lại một lần nữa nhìn vào trong Long Môn.
Tôi nhìn thấy chữ trên Long Môn còn sáng lên, nhưng lần này chỉ còn bốn chữ: “Người chết chớ táng.”
Không biết vì cái gì, khi tôi nhìn thấy mấy chữ này, theo bản năng lông tơ lại dựng ngược lên, trong lòng sinh ra một chút bất an.
Một người sống sờ sờ như tôi cũng không phải đến táng người chết, vì sao lại xuất hiện lời nhắc nhở như vậy? Chỉ có một lời giải thích đó là trên người tôi có thi khí, hơn nữa còn vô cùng mạnh, đến nỗi bị lầm là người chết.
Nghĩ vậy trong lòng tôi có một chút lo lắng.
Nhưng tôi lập tức bình tĩnh lại, vận huyền dương chi khí trong người. Rất nhanh tôi thấy trong thân thể mình thật sự có một luồng tử khí.
Tử khí này giấu ở ngực tôi, tụ ở huyệt Thiên trung, nếu thật sự không kiểm tra, thật đúng là rất khó phát hiện.
Tôi lập tức nhớ ra, lúc ở trong tiệm dùng Trấn Hồn phù trấn áp tiểu quỷ, kết quả ngực truyền đến một trận đau đớn.
Tôi vốn tưởng rằng chỉ là bị phản phệ, không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại xem ra so với tôi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Đoán không sai thì chủ nhân của tiểu quỷ này không phải dùng máu tươi nuôi nó, mà là dùng thi khí!!
Hơn nữa thi khí này lại còn giấu trong thân thể tôi, nếu không phải được Thanh Long sơn chủ nhắc nhở kịp thời phát hiện thì hậu hoạn vô cùng ảnh hưởng đến việc tu luyện, thậm chí bất cẩn một chút cũng có thể giết chết tôi.
Thi (xác chết) là một thứ vô cùng quỷ dị.
Theo lí luận mà nói, nó không nên tồn tại, nó không vào lục đạo cũng không còn linh trí. Nhưng thiên hạ rộng lớn việc lạ gì cũng có, trong lịch sử cũng từng có nhiều sự kiện cương thi hại người như thời gian Hạn Bạt (Hiderigami), Hậu Khanh, Doanh Câu, Tương Thần (được liệt vào Thập đại quỷ thần hàng đầu thời cổ đại, bốn nhân vật trên còn được gọi là tổ tiên của cương thi, ngoại trừ Hạn Bạt thì những nhân vật còn lại chỉ là hư cấu)... có một ít sự kiện là do thi thể của những người sau khi chết bị thầy phong thủy luyện tà thuật hại người.
Tuy nhiên dùng thi khí hại người quả thật là chuyện ít ai làm được, bởi vì thi khí rất khó khống chế.
Nhưng ông nội từng kể cho tôi nghe về một môn phái quỷ dị gọi là Bát Thi Môn, Bát Thi Môn cũng không tham gia nhiều vào giới phong thủy nên người biết đến môn phái này không nhiều lắm.
Nhưng tuyệt đối không thể khinh thường môn phái này, ông nội nói khả năng khống thi của họ đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, hơn nữa chỉ truyền nữ không truyền nam, là một môn phái cực kì thần bí.
Cũng may bọn họ không tham gia vào thế sự bên ngoài, cũng chưa có truyền ra chuyện nào liên quan đến Bát Thi Môn khống thi làm hại người.
Da đầu tôi tê dại, nếu tiểu quỷ là thứ mà người của Bát Thi môn dùng để đối phó tôi thì phiền toái lớn.
Tôi một bên loại bỏ thi khí ở ngực, một bên lặng lẽ quan sát, bởi vì người của Bát Thi Môn nếu muốn dùng thi khí hại người cũng phải trong phạm vi nhất định mới có thể thi phép.
Tôi hoài nghi người này trước đó vẫn luôn trốn ở phụ cận, hiện tại rất có khả năng đã đi theo tôi đến đây.
Thậm chí vừa rồi Thanh Long sơn chủ nhắc nhở “người chết chớ táng” chưa chắc đã nói tôi mà nhằm vào người bám theo tôi.
Suy cho cùng, có thể luyện khống thi thuật đến xuất thần nhập hóa nhất định phải tiếp xúc cùng thi thể cả ngày, cùng thi khí tiếp xúc cũng có thể coi là nửa người nửa thi.
Lúc tôi đang bức thi khí thì đột ngột xoay đầu lại, quả nhiên dưới chân núi có một người đứng ở đó.
Tạm thời nói là người, bởi vì tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, khoảng cách hơi xa cũng không biết là người hay quỷ.
Thứ này nhất định là bám theo tôi đến đây, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây rất có thể là chủ nhân của tiểu quỷ kia.
Hắn ta không những không chạy đi mà còn chạy hướng ngược lại về phía tôi. Tốc độ của hắn rất nhanh, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thoạt nhìn là người đã đắc đạo, đạo hạnh cực cao.
Ngay lập tức, tay trái tôi nắm lấy bí thuật tổ truyền Kinh Lôi Quyết, bí thuật tôi am hiểu nhất, hơi khom khom lưng, chuẩn bị nghênh chiến.
Tuy nhiên sau khi hắn leo lên được 10 bậc thang thì dừng lại. Khoảng cách gần hơn, tôi mơ hồ thấy được dáng vẻ của người đó, tuy không phải rất rõ ràng nhưng từ dáng người thon thả nhỏ nhắn, tôi vẫn nhìn ra đó là một cô gái.
Điều này càng khiến tôi càng khẳng định người này là đến từ Bát Thi Môn. Thật sự không biết người của Bát Thi Môn vì cái gì muốn nhằm vào tôi, tuy ông nội có kể cho tôi nghe về môn phái thần bí này, nhưng ông cũng không hề nhắc đến việc có xích mích gì với môn phái này. Những kẻ thủ của ông nội, tôi đều biết, trong đó cũng không hề có Bát Thi Môn.
Trong lòng băn khoăn nhưng tôi không có thời gian đi tự hỏi. Bởi vì cô ta dừng lại ở đó không có nghĩa là muốn buông tha tôi mà là tôi đã ở trong phạm vi cô ta có thể thương tổn đến tôi.