Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó tôi cho rằng Tô Thanh Hà là mẹ của tiểu quỷ kia, đó là tà thuật Tử Mẫu chú. Hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Rốt cuộc cô ta muốn dùng tiểu quỷ này để đối phó tôi như thế nào? Có còn nguy hiểm ở phía sau hay không?

Tự nhiên lại trở thành mục tiêu theo dõi của một nữ nhân khủng bố như vậy, thật làm tôi tâm thần không yên.

Tôi nhích lại gần cửa đá, giữ mình an toàn nhất có thể, để tránh bị trận chiến lan tới.

Nhưng đợi ước chừng một hai phút núi rừng vẫn yên tĩnh như cũ, Thanh Long sơn chủ dường như không có ý định ra tay.

“Hừ, hóa ra cũng chỉ có như vậy! Không có bản lĩnh gì thì đừng xen vào chuyện của người khác!” Tô Thanh Hà khinh thường hừ một tiếng, theo thanh âm của của cô ta, con Chu Tước kia cũng vỗ cánh như thể hùa theo cô ta tỏ vẻ khinh thường Thanh long sơn chủ.

Đáy lòng tôi dâng lên một chút khó hiểu, chẳng lẽ Thanh Long sơn chủ ngàn năm danh tiếng lại thật sự bị cô ta đánh bại? Hay là do Tô Thanh Hà đến từ Bát Thi môn nổi danh với thuật khống thi, mà Thanh Long sơn chủ lại là cương thi nên mới bị đánh bại?

Lúc tôi đang tự hỏi thì trên đỉnh đầu đột nhiên bao phủ một tầng mây đen, trống rỗng xuất hiện che khuất hơn nửa núi Thanh Long, ngay cả ánh sao cũng mờ đi.

Cùng lúc đó, trong núi sâu vang lên một tiếng rồng ngâm trầm thấp.

Tim tôi lộp bộp một chút, nghĩ nghĩ không biết có phải là Thanh Long trong núi không nhịn được nữa muốn ra tay?

Đây đã là lần thứ hai tôi nghe được tiếng rồng ngâm, một tiếng rồng ngâm này làm máu trong người tôi cũng quay cuồng theo, chẳng lẽ kế tiếp tôi sẽ gặp được chân long trong truyền thuyết?

Thanh Long, Chu Tước, đây đều là sinh vật viễn cổ được truyền lưu lại, tôi cũng chưa từng thấy qua. Tô Thanh Hà dùng thi khí ngưng tụ thành Chu Tước chỉ là giả, nhưng Thanh Long lại là chân thân thật, hai người giao chiến không biết ai mạnh ai yếu.

“Lui ra!“ Giọng nói già nua của Thanh Long sơn chủ cuối cùng cũng vang lên. Tiếng rồng ngâm đột nhiên im bặt, núi rừng cũng khôi phục sự yên tĩnh.

Tôi tưởng rằng Thanh Long sơn chủ muốn nhân nhượng, nhưng đúng lúc này một luồng khí màu đen biến thành thanh kiếm từ chỗ sâu bay ra. Kiếm khí vô cùng bá đạo, một kiếm đã đâm trúng Chu Tước, Chu Tước còn chưa kịp phản kháng thì tiêu tán, không còn vẻ kiêu ngạo trước đây.

Tôi sững sờ, vừa rồi đó chỉ là kiếm khí, lại mang sức mạnh hủy diệt như vậy, sức mạnh ẩn chứa trong đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?

Tô Thanh Hà vẫn chưa bị đánh bại, tôi thấy tay cô ta lại kết ấn, muốn đem thi khí ngưng tụ một lần nữa.

“Thu!”

Thanh Long sơn chủ chỉ nói một chữ nhưng ngay lập tức luồng thi khí kia bị thu vào trong núi Thanh Long không thấy bóng dáng, dường như đã bị cắn nuốt trở thành chất dinh dưỡng của những hoa cỏ kia.

“Tiểu nha đầu, đừng cho rằng ta không ra được núi Thanh Long là không giết được ngươi! Trong vòng 3 tức (1 tức= 0.63s) nếu ngươi không lùi lại ắt phải chết.”

Ba tức thời gian, không lùi ắt chết.

Tiếng nói của Thanh Long sơn chủ rất bình đạm, không cao lãnh như giọng của Tô Thanh Hà nhưng nghe vào tai tôi lại giống như là thánh chỉ, không dung nạp được bất luận kẻ nào không tuân theo.

Đây mới là thực lực chân chính được tích lũy hàng nghìn năm.

“Hừ, lão cương thi, xem như ngươi có chút bản lĩnh, nhưng ta không sợ ngươi, ngày sau tu vi của ta cao hơn, ta nhất định lại đến đấu với ngươi!” Tô Thanh Hà quả là một người to gan, biết rõ không phải là đối thủ của Thanh Long sơn chủ nhưng vẫn rất mạnh miệng. Nói xong không bao lâu, bóng dáng của cô ta đã biến mất rất nhanh. Hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi thực lực của sơn chủ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm hiểu biết về Thanh Long sơn chủ, ông ấy thực sự rất mạnh. Nhưng căn cứ vào đối thoại vừa rồi thì hình như ông ấy không thể ra khỏi núi Thanh Long?

Thật không dám tưởng tượng, nếu có một ngày một nhân vật khủng bố như vậy có thể ra khỏi núi Thanh Long, tìm khắp thiên hạ cũng chưa có ai có thể là đối thủ của ông ấy.

“Trần Hoàng Bì, cậu nợ ta một ân tình!”

Ngay lúc tôi còn đang thầm cảm thán thực lực mạnh mẽ của Thanh Long sơn chủ thì lại nghe được giọng nói ôn hòa của ông vang lên bên tai.

Tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà giật mình), tôi có tài đức gì mà có thể trả ơn một nhân vật như vậy.

Tôi vội vàng cung kính mở miệng: "Đa tạ Thanh Long sơn chủ ra tay giúp đỡ, tiểu tử Trần Hoàng Bì xin ghi nhớ kỹ. Nếu sơn chủ không chê vãn bối tài hèn ít học, ngày sau có yêu cầu nhất định sẽ báo đáp.”

“Sẽ có cơ hội.” Giọng nói của ơn chủ lại vang lên lần nữa.

Tôi hơi khó hiểu, không biết ông ấy có ý gì. Chẳng lẽ ông ấy tính ra được cái gì? Chẳng lẽ ngày sau tôi thật sự giúp được ông ấy?

Tôi cũng không lắm miệng đi hỏi, có thể nói chuyện cùng Thanh Long sơn chủ đã là đại cơ duyên của tôi, nếu truyền tới trong giới phong thủy là có thể khiến cho người ta cực kì hâm mộ, đủ để quang tông diệu tổ.

“Trần Hoàng Bì, nhắc nhở ngươi một câu, ước định của ngươi với thanh xà ta không cản trở. Nhưng ngươi không thể giúp nó hóa rồng ở đây!”

Giọng nói của sơn chủ lại một lần nữa vang lên. Nhưng lần này ông ấy không mở miệng nói mà giọng nói này lại xuất hiện trong tâm trí tôi một cách khó hiểu.

Đây là phương pháp truyền âm, nghe nói khi Huyền dương chi khí luyện đến đại cảnh thứ ba Nhất Bộ Đăng Thiên là có thể thực hiện. Tôi nghĩ, ông ấy truyền âm cho tôi là vì không muốn thanh xà nghe được.

“Vì sao vậy?” Tôi không mở miệng hỏi mà chỉ nói thầm trong đầu, tôi không biết ông ấy có nghe được hay không nhưng hình như ông ấy đã biến mất mà không đáp lại.

Tôi tần ngần do dự đứng trước Long môn, trong nhất thời không biết phải làm sao.

Tuy rằng tôi không có nhiều kinh nghiệm xã giao, nhưng ông nội luôn dặn dò tôi làm người phải có nguyên tắc. Tuy đối phương chỉ là một con đại xà, nhưng nếu tôi đã đồng ý với nó thì phải làm được, huống chi nó còn giúp tôi đóng Long Môn.

Nhưng một đại nhân vật cao thâm như Thanh Long sơn chủ lại nhắc nhở tôi việc nhỏ như vậy, tôi càng không thể làm bậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không hiểu tại sao Thanh Long sơn chủ lại không cho tôi giúp đỡ thanh xà, chẳng lẽ ông ấy tiếc con rắn trông cửa này? Nhưng núi Thanh Long là vùng đất địa linh nhân kiệt, căn bản là không thiếu trông cửa.

Vậy thì tại sao?

Ông ấy nói ông ấy không ngăn cản tôi thực hiện lời hứa, nhưng lại không cho tôi giúp thanh xà thảo phong ở đây, điều này nghe cực kì mâu thuẫn.

Cuối cùng tôi quyết định gieo một quẻ.

Thượng Càn hạ chấn, là quẻ vô vọng, thiên lôi vô vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK