Diệp Hồng Ngư đứng trước mặt tôi, tựa hồ quên mất sợ hãi, cặp mắt to lanh lợi kia tràn ngập lo lắng.
Trong lòng tôi ấm áp, đây hẳn gọi là tình duyên mệnh trung chú định, chẳng sợ chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại như là đã quen từ lâu.
"Không có việc gì, chuyện này tôi có thể giải quyết.” Tôi ôn hòa mà nói, một chân bước vào trong cửa tiệm.
"Mày chính là ma ốm Trần Hoàng Bì kia à? Nghe Hồng Ngư nói tưởng mày thành thật thế nào, xem ra là Hồng Ngư nhìn nhầm người rồi, hoá ra cũng rất biết giả tạo!" - Thẩm Bách Tuế thấy tôi ra mặt, cũng đã quên sợ hãi, lập tức mở miệng trào phúng tôi.
Nói xong, hắn còn theo bản năng đứng dậy, hiển nhiên là không muốn đứng thấp hơn tôi.
Nhưng hắn mới vừa đứng lên, hình nhân kia lại giống như phát điên công kích hắn, nắm tóc hắn đập bôm bốp.
"Anh Hoàng Bì, đừng tới gần nó, thứ này rất đáng sợ!” - Diệp Hồng Ngư lại lần nữa bị doạ, không dám đến gần, hiển nhiên là không tin tôi có năng lực đối phó thứ này.
Tôi cười cười, lập tức đi về hướng hình nhân.
Thẩm Bách Tuế câu đầu nhìn về phía tôi, lộ rõ dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng là chờ mong hình nhân g.i.ế.t tôi.
Tôi nắm trong tay Trấn Hồn Phù đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cần dán lên hình nhân thì nó sẽ hồn phi phách tán.
Hình nhân cũng đang xem tôi, đầu tiên nó an tĩnh một chút, nhưng rất nhanh lại lần nữa lộ vẻ dữ tợn, giương nanh múa vuốt, như là muốn liều mạng với tôi.
Nhìn vào đôi mắt đờ đẫn không chút linh khí của nó, tôi lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Nó vốn đã có thể đầu thai vãng sinh từ lâu, nhưng lại bị giam cầm mấy năm, cho dù vừa nãy tôi có cho nó một sợi thần thức, nhưng vẫn rất khó khôi phục linh thức.
"Ngươi cũng chỉ là một cái kẻ đáng thương, hôm nay có duyên gặp được, ta sẽ siêu độ ngươi.” Tôi tự mình lẩm bẩm.
"Ha ha ha, Trần Hoàng Bì, đánh không lại ác linh này còn tìm cớ? Cái loại ngu dốt như mày cũng có gan nói dối đấy nhỉ!” - Thẩm Bách Tuế nhịn không được cười trào phúng, hắn cũng học phong thủy, cũng biết độ qu.ỷ so với diệt qu.ỷ khó gấp bao nhiêu lần.
Tôi không để ý tới hắn, chắp tay trước ngực, mặc niệm Vãng Sinh Chú.
Thái Thượng xá lệnh
Siêu nhữ cô hồn
Quỷ mị nhất thiết
Tứ sinh tiếp ân
Hữu đầu giả siêu
Vô đầu giả sinh
Bát quái phóng quang
Siêu sinh tha phương
Vị nam vị nữ
Tự thân thừa đương
Phú quý bần hèn
Do nhữ tự chiêu
Xá lệnh đẳng chúng
Cấp cấp siêu sinh.
Niệm xong, tôi nâng ngón trỏ tay phải lên điểm vào giữa mày hình nhân.
Bị ngón tay tôi điểm trúng, hình nhân sửng sốt một lát, rồi đột nhiên, toàn bộ thân mình nó liều mạng vặn vẹo giãy giụa.
Khuôn mặt dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng kêu to.
"Con mẹ mày, Trần Hoàng Bì, thằng ngu này, không hiểu gì thì đừng có giả vờ hiểu, mày đang chọc giận ác linh đấy, muốn chết thì chết một mình đi đừng kéo theo bọn tao!” - Thẩm Bách Tuế thấy một màn như vậy, theo bản năng liền hướng cửa chạy.
Diệp Hồng Ngư cũng có chút khẩn trương sợ hãi mà nhỏ giọng nói: “Anh Hoàng Bì, nó giống như sắp phát cuồng rồi, không được, mau chạy đi!"
Hai người bọn họ vừa dứt lời, hình nhân đang phát điên kia đột nhiên liền an tĩnh lại.
Nó trôi nổi trong không trung, vẫn không nhúc nhích.
Dần dần khóe miệng nó nhếch lên, lộ ra một nụ cười bình thản.
Nó cười, nó khóc, hẳn là nhớ lại kiếp trước của chính mình, nhớ tới còn có thân nhân trên đời, lưu luyến không rời.
Đột nhiên, nó đột nhiên sà xuống quỳ dưới mặt đất, trịnh trọng dập đầu với tôi.
"Đi thôi.” Tôi bình đạm mà nói.
Hình nhân nháy mắt bốc cháy, hóa thành một bãi tro tàn.
“Tiểu tiên sinh đại năng! Cảm tạ ơn cứu mạng, mạn phép hỏi lệnh sư đại danh?” - Ông chủ cửa hàng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy tỏ vẻ cảm ơn đối với tôi, nhưng hắn vẫn tưởng rằng sư phụ tôi ở đâu đó bí mật giúp đỡ tôi. Xét cho cùng thì bằng tuổi này của tôi, thật sự chưa có ai có được năng lực này cả.
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận việc có thầy dạy, chỉ nói với ông ta: “Học được chút bản lĩnh không phải để cho ông giả danh lừa bịp, trợ trụ vi ngược (giúp người ta làm việc xấu). Nếu có lần sau, tôi cũng không giúp được ông.”
Thông minh như Diệp Hồng Ngư hiển nhiên hiểu ý của tôi, nhịn không được cả giận nói: “Thẩm Bách Tuế, anh đúng là làm người ta ghê tởm!”
“Hồng Ngư, đừng nghe thằng nhãi đó nói bừa, hết thảy mọi chuyện đều là thằng nhãi này thông đồng cùng người khác diễn kịch để phá hư quan hệ hai ta nhằm tiếp cận em! Tên này nhất định không có ý tốt gì, Hồng Ngư, để anh đưa em về.” Thẩm Bách Tuế mặt dày nói.
“Tôi không cần anh đưa, tránh xa tôi ra là được!” Diệp Hồng Ngư khinh thường liếc nhìn Thẩm Bách Tuế, rồi đến gần bên người nắm lấy tay tôi, hơi mỉm cười nói: “Anh Hoàng Bì, muộn như vậy rồi anh đưa em về nhà được không?”
Có lẽ là do vừa mới chịu kinh sợ nên lòng bàn tay của Diệp Hồng Ngư lạnh ngắt, nhưng tôi lại cảm giác được thật ấm áp.