Diệp Thanh Sơn ánh mắt tỏa sáng, đang định chạy tới lôi kéo tôi thì Thẩm Sơ Cửu lại mặt dày lên tiếng: “Cáo mượn oai hùm, Long Môn đóng lại chưa chắc đã là do ngươi làm. Ta xem là do lúc nãy ta cầu mưa, bây giờ lại biến thành công lao của ngươi!”
Thẩm Sơ Cửu đúng là cáo già mặt dày vô sỉ, ý tứ rõ ràng, Long Môn bị đóng là vừa rồi do lão hiến tế, chỉ là chậm trễ một chút nên tôi mới được lợi.
Thẩm Sơ Cửu chính là thầy phong thủy số một Tây Giang, tuy rằng ăn nói bừa bãi nhưng vẫn có nhiều người tin tưởng ông ta. Mọi người hướng mắt về phía tôi, muốn xem tôi giải thích như thế nào.
Tôi thầm hận trong lòng, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào, dù sao tôi cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, mấy chuyện tranh đấu lục đục như vậy đương nhiên không thể so sánh được với lão cáo già kia.
Đang lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, sau lưng bỗng cuồng phong gào thét, thậm chí còn có đá lăn xuống, dường như lại chuẩn bị phát sinh dị tượng.
Cùng lúc đó, trong núi Thanh Long vang lên từng trận hổ gầm, côn trùng kêu vang, tựa hồ tất cả sinh vật trong núi đều bừng tỉnh.
Lúc tôi đang tự hỏi, đột nhiên nghe được một tiếng rồng ngâm hùng hồn, là tiếng rồng ngâm chân chính, vang tận mây xanh.
Tiếng rồng ngâm vang, vạn thú trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên được tiếng rồng ngâm, tôi suýt thì đứng không vững mà ngồi bệt xuống đất.
Núi Thanh Long thật sự có rồng!
Không phải con thanh xà bị tôi thu phục mà là rồng chân chính!
Tôi nói thầm một tiếng, không xong, e là lớn chuyện, sợ là người trong quan và cả chín con rồng trên núi Thanh Long kia đều thức tỉnh.
Tất cả mọi người đều bị tiếng rồng ngâm này dọa, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng lại không nhấc chân lên nổi.
Đúng lúc này, sâu trong núi Thanh Long vang lên một giọng nói già nua nhưng hùng hậu, khiến linh hồn người ta phải chấn động.
Tiếng nói này như một bài ca dao, vừa giống như là gợi ý, chậm rãi nói ra lại như một lời tiên tri.
“Trần gia có Côn Luân, nhất kiếm đóng Long Môn, nhân gian trấn quỷ thần!”
Nghe được âm thanh hùng hồn này, lông tơ cả người tôi dựng đứng, thậm chí còn có cảm giác sởn tóc gáy.
Đây chính là giọng nói của người thật, nếu đoán không lầm thì tiếng nói đó phát ra từ trong quan này.
Đã ngàn năm trôi qua, tôi không biết được đó là người, là quỷ hay là cương thi nữa, một người đã trải qua qua hàng ngàn năm lại có thể chân thật như vậy, nghĩ lại quả thực khiến cho người ta không rét mà run.
Mà tôi lại là nhân vật chính trong miệng ông ấy, thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh được?
Ông ấy có ý gì đây? Là cảnh cáo tôi, là tiên đoán, hay là ông ấy mong đợi gì ở tôi? Hoặc là nói cho ai khác nghe sao?
Trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi.
Nhưng có một điều rõ ràng là ông ấy giúp tôi rất nhiều.
Chỉ thấy tất cả mọi người bao gồm Thẩm Sơ Cửu đều quỳ trên thềm đá, ánh mắt kinh sợ, dáng vẻ khiêm tốn.
Tôi chính là người được người trong quan chứng thực, lúc này bọn họ sao còn dám vô lễ với tôi, trong mắt bọn họ bây giờ tôi chính là một thầy phong thủy đức cao vọng trọng.
Tôi xoay người về phía núi Thanh Long cúi đầu một cái, tôn kính nói cảm ơn.
Sau đó tôi làm ra vẻ cao thâm, tỏ ra khí chất siêu trần thoát tục. Chắp tay phía sau, lưng hơi khom, từng bước đi xuống thềm đá.
Đi tới bên cạnh Thẩm Sơ Cửu, ông ta sợ hãi nói với tôi: “Côn Luân đại sư, Thẩm Sơ Cửu tôi có mắt nhưng không thấy núi Thái Sơn, vừa nãy vô lễ với ngài, xin ngài thứ tội.”
Tôi liếc cũng không liếc một cái, tiếp tục đi xuống dưới.
Đi đến bên cạnh gia đình của Diệp Thanh Sơn, Diệp Thanh Sơn cũng khách khí nói với tôi: “Côn Luân lão tiên sinh, cảm tạ ngài ra tay đóng Long Môn, vì bá tánh Tây Giang mang lại phúc khí.”
Bởi vì mang đấu lạp, hơn nữa lưng tôi hơi khom khom, ông ấy hoàn toàn không nhận ra tôi, còn gọi tôi là lão tiên sinh, tôi đương nhiên không cần khách sáo.
Tôi cười lạnh một tiếng, thấp giọng chế nhạo: “Bá tánh Tây Giang? Chỉ sợ cũng chẳng phải vậy đâu nhỉ?”
Tôi vừa dứt lời, trên mặt Diệp Thanh Sơn càng hoảng sợ hơn, ông ta không thèm để ý đến việc Thẩm Sơ Cửu còn đang ở bên cạnh, trực tiếp nói với tôi: “Ánh mắt của Côn Luân lão tiên sinh quả thật làm Thanh Sơn xấu hổ. Hôm nay người đóng Long Môn là lão tiên sinh, hôn sự của con gái tôi hiển nhiên nhờ tiên sinh quyết định.”
Không hổ danh là người đã bò đến vị trí nhà giàu số một Tây Giang, chỉ cần thay đổi cách nói đã biến thành lời lấy lòng người khác.
Tôi không trực tiếp trả lời ông ta mà nhìn về phía Diệp Hồng Ngư.
Lúc này Diệp Hồng Ngư cũng không vì tôi đóng được Long Môn mà thấy vui vẻ, mà lại thấy rất mất mát, lạc lõng. Cũng không biết là tại vì tôi không đến hay là sợ mình phải gả cho một “lão già” như tôi.
“Hồng Ngư, mau chào hỏi Trần tiên sinh.” Diệp Thanh Sơn thấy con gái thất thần liền giở giọng quở trách.
Diệp Hồng Ngư không cam tâm mà chào tôi: “Cháu chào ông Trần.”
Nghe được hai chữ ông Trần, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng, cô nàng này là sợ phải gả cho tôi, nên mới cố ý gọi tôi một tiếng ông, làm cho tôi ngại ngỏ lời cưới nàng.
Tôi cười cười nhìn về phía Diệp Thanh Sơn, nói: “Đừng tưởng rằng chuyện gia đình ngươi dễ giải quyết như vậy, nếu lại đi nhầm một bước, thì dù cho ngươi có mời thầy phong thủy lợi hại đến đâu cũng không giải quyết được!”
Diệp Thanh Sơn vội vàng tiếp lời: “Xin lão tiên sinh chỉ đường dẫn lối.”
Tôi ra vẻ cao thâm mà nói: “Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, Thanh Ma Quỷ Thủ Trần Ngôn là bạn cũ của ta, cháu trai ông ấy xứng đôi với con gái ngươi!”
Nói xong, khuôn mặt đỏ lựng của tôi giấu dưới đấu lạp, nhưng cảm giác lại rất hả dạ.