Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố cô ấy là một nhà dược liệu học, căn cơ gia đình cũng khá thâm sâu. Là người giàu có nhất trong vùng.

Đối mặt với Tống Diệu Diệu tôi không có cảm giác gì. Mắt tôi lại chuyển nhìn vào chiếc hộp gỗ cổ kính mà cô ấy ôm trên tay, tôi bối rối hỏi mẹ: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi nháy mắt với tôi và vui vẻ nói: “Tiểu Hoàng Bì, con thật có phúc. Diệu Diệu đến đặt sính lễ, nói muốn gả cho con.”

Tôi há hốc mồm, chết lặng. Tôi là một người nổi tiếng mang điềm dữ trong làng, tuy tôi học phong thủy và trở thành Thiên Sư, nhưng ngoài ông tôi ra thì chẳng ai biết chuyện này. Chẳng có lý do gì mà một cô gái như Tống Diệu Diệu lại đột nhiên muốn đến đặt sính lễ.

“Sao còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau lại đây nhận sính lễ đi, chả nhẽ con còn nhớ con thiên nga thành phố kia sao? Tỉnh lại đi, mẹ thấy Diệu Diệu còn đẹp hơn con thiên nga đấy gấp mấy lần.” Mẹ thấy tôi không phản ứng lại, có chút không vui.

Tuy Tống Diệu Diệu cũng rất xinh đẹp nhưng tôi lại cảm thấy không thích cô ấy lắm.

Vừa rồi tôi chỉ nghĩ đến chuyện lúc gieo quẻ trước mộ ông, quẻ hạ hạ Lôi Trạch Quy Muội đó.

Lúc đó tôi còn không hiểu tại sao lại gieo được quẻ nữ truy nam này, với hoàn cảnh hiện giờ của tôi thì làm gì có cô gái nào dám đến, bây giờ thì tôi hiểu ra rồi.

Vì đây là quẻ đại hung, trong lòng không khỏi đề phòng, tôi chậm rãi đi về phía Tống Diệu Diệu.

Tôi tiếp nhận chiếc hộp bằng gỗ gụ trên tay cô ta và ngay khi tôi cầm nó trên tay, tôi cảm giác cơ thể tôi như đông cứng lại.

Hảo gia hỏa, thật nặng, không phải nặng theo ý nghĩa truyền thống, mà là vì tôi thầm vận hành huyền dương khí trong người, dương khí gặp được âm sát khí mới cảm thấy cái hộp rất nặng.

Tôi nóng lòng mở chiếc hộp ra, những vừa nhìn thấy vật bên trong, tôi sợ hãi.

Khóa trường mệnh, dạ minh châu, quý phi đan...

Trong hộp vậy mà toàn là những bảo vật gần như thất truyền trên thị trường, đều là những đồ vật có giá trị lâu đời, ít nhất đều là mấy trăm năm.

Tống gia tuy rằng có tiền, nhưng không có khả năng giàu đến mức này!

Tôi hít hít nhẹ, lập tức, một mùi hôi thối tựa xác chết xộc lên.

Mấy thứ này hiển nhiên là từ mộ đào ra, ngọn núi sau nhà quả thực có vài ngôi mộ cổ, nhưng con người đi vào đó căn bản chỉ có đi không có về, suy nghĩ này khiến tôi càng thêm tự hỏi, Tống Diệu Diệu lấy mấy thứ này từ đâu ra?

“Hoàng Bì, còn thất thần làm gì? Còn không mời Diệu Diệu đi vào trong nhà, mẹ đi rót cốc nước.” - Mẹ thấy tôi phát ngốc ra đó, lại không vui mà nhắc nhở tôi.

Tôi gầm nhẹ một tiếng: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi!”

Mẹ tôi không hài lòng liếc mắt nhìn tôi một cái: “Con mới đang hồ đồ thì có!”

“Mẹ, mẹ mở to hai mắt ra nhìn kỹ xem cô ta là ai?”

Tôi quát lên một tiếng rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay của Tống Diệu Diệu kéo ra khỏi phòng.

Mới vừa nắm lấy cổ tay cô ta, tôi liền cảm giác được một luồng khí lạnh đánh úp lại, vội vàng vận dương khí ngăn lại.

Hai chúng tôi đứng ngoài sân, mẹ liếc nhìn chúng tôi một cái, không hiểu được nói: "Hoàng Bì, con đang làm cái gì vậy? Con muốn nói gì? Con bé là Tống Diệu Diệu con gái của Tống Trường Căn, sắp tới là vợ con, là con dâu của mẹ.”

Tôi cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ, mẹ xem lại xem! Nhìn kỹ bóng của cô ta đi!”

Mẹ tôi nghi hoặc nhìn về phía mặt đất, lúc đó là buổi trưa tầm 11 giờ hơn, không phải thời điểm mặt trời lên cao nhất, nhưng cũng là thời điểm dương khí thịnh.

Chỉ thấy trên mặt đất có hai cái bóng, cái bóng của tôi rất bình thường mà bóng dáng của Tống Diệu Diệu lại cực kì quỷ dị.

Kia căn bản không phải là bóng dáng của con người, chỉ có một thước hơn (50cm), còn lắc lư qua lại, giống như một con mèo.

Mà trong lòng tôi lại hiểu rõ, đây rõ ràng chính là bóng dáng của một con Hoàng Đại Tiên.

“A, đây là thứ gì vậy?” - Mẹ tôi hét thất thanh sau khi phản ứng lại.

Sau tiếng kinh hô của mẹ tôi, thân thể Tống Diệu Diệu đột nhiên cứng đờ lại, nhấc chân lập tức chạy.

Tư thế chạy của cô ấy vô cùng kì quái, chỉ chạy bằng hai đầu mũi chân nhưng dị thường linh động, tốc độ lại vô cùng nhanh.

Tôi đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà để nó chạy mất, Tống Diệu Diệu cũng không phải là đã chết, cơ thể cô ấy mới chỉ bị khống chế mà thôi.

Chuyện này là do tôi dựng lên, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Tôi cấp tốc đuổi theo Tống Diệu Diệu, chạy đến đằng sau cô ta, tôi lập tức đem một lá Trấn Yêu Phù dán lên sau cổ cô ta.

Tay trái nhẹ lay động chuông đồng, trong miệng niệm khẩu quyết: "Lục hợp chi gian, tứ hải trong vòng. Yêu nghiệt. Nặc tung, một phù tìm tích!”

Đây là Lục Hợp Tầm Yêu Quyết, nguyên tự “U Danh Lục Gia Tiên Thiên” , khi tôi 14 tuổi đã học được cuốn sách này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thực chiến.

Khẩu quyết vừa niệm xong, thân thể Tống Diệu Diệu đột nhiên cứng đờ lại, sau đó thân thể như một khúc gỗ ngã xuống mặt đất.

Ngay sau đó, trong bụi cỏ cách đó không xa, vụt ra một con Hoàng Bì Tử hình thể cực đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK