Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng vang của xích sắt vang lên như tiếng báo hiệu, hồn phách của Tiểu Binh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong nhà, mà hai quỷ hồn còn lại như cũ không dám động đậy, vẫn cúi thấp đầu như cũ.

Lúc này tôi hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài đến trước cửa, nhỏ giọng nói: "Quỷ sai đại ca, có thể để em trai tôi uống ngụm nước cơm cuối cùng trước khi đi không?"

Tôi kìm nén cảm xúc khẩn trương, mặt không cảm xúc mà mở miệng.

Quỷ sai lùn kia nghe xong lời tôi nói, khuôn mặt khô quắt kia lộ ra một chút lạnh lùng, lập tức dùng đôi mắt vẩn đục nhìn về phía tôi.

"Quỷ sai dẫn đường, người sống nhường đường, âm hồn lên đường. Ngươi mau tránh ra, miễn có tai họa." - Tên quỷ sai lùn mở miệng nói, đồng thời thổi ra một luồng âm khí về phía tôi.

Người thường bị luồng âm khí này thổi trúng sẽ lập tức hôn mê, sau khi tỉnh lại, đại đa số người sẽ bị mất đi kí ức.

Nhưng tôi sớm đã có phòng bị, dùng dương khí hộ thể, trấn áp luồng âm khí này không thành vấn đề.

Thấy tôi không vấn đề gì, trên mặt Quỷ sai lùn xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Thế mà cũng có chút tài năng, bị trúng quỷ khí mà không hôn mê, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Tiểu tử, ta xem ngươi tuổi còn trẻ, đạo hạnh này tu hành không dễ dàng gì, nếu không muốn tổn thọ còn không mau tránh ra!"

Quỷ sai lùn tỏ ra rất thấu tình đạt lý mà khuyên tôi.

Nhưng không phải nó muốn tốt cho tôi, chỉ là nó không muốn động thủ với tôi mà thôi.

Làm quỷ sai linh trí đều rất cao, chúng nó thường xuyên tới dương thế câu hồn nên cũng rất biết cách đối nhân xử thế. Thậm chí nếu gặp được quỷ sai tham tài, bọn họ sẽ nhận một ít lễ vật để hóa giải tai họa cho người khác, cho nên bọn họ cũng biết được có một số phong thủy đại sư không nên động vào, tên quỷ sai thấy tôi cũng có bản lĩnh nên mới nhẹ giọng nói chuyện với tôi, dù sao thì nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

Tôi tâm không dao động nói: "Quỷ sai đại ca, em trai ta Hồ Binh còn niên thiếu, dương thọ chưa tận vốn không nên chết nhưng lại bị người dùng tà thuật hại chết. Thằng bé không dễ gì mới đến được dương thế một chuyến, mong hai vị quỷ sai đại ca để thằng bé được uống ngụm nước cơm cuối cùng."

Quỷ sai lùn cau mày lại, thái độ tỏ ra không hài lòng, nó lắc nhẹ xích sắt trong tay cảnh cáo: "Tiểu tử, người dương gian chớ chặn đường quỷ. Quỷ sai câu hồn dẫn đường chúng ta đều theo pháp tắc của âm ty. Ngươi là cái thứ gì mà dám khua chân múa tay ở đây?"

Nó đang dò hỏi danh tính của tôi, mỗi vùng đều có các thầy phong thủy lợi hại, trong lòng quỷ sai hiểu rõ, nó nhìn thấy tôi gặp nguy không hoảng nên có chút lo lắng, cũng là sợ lụt miếu Long Vương.

Ta cười khẽ nói: "Tiểu tử Trần Hoàng Bì."

"A, một tên chuột nhắt vô danh cũng dám chắn đường bọn ta! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự hủy đi kí ức rồi rời đi, nếu không để ta ra tay nhất định cho ngươi thiếu hồn thiếu phách, khó có thể tu hành được nữa!" - Tên Quỷ sai lùn thấy tôi là một tên vô danh tiểu tốt liền kêu gào lên.

Tôi giương khóe miệng, thản nhiên nói: "Lệnh sư Trần Ngôn, không biết mặt mũi có giá trị bằng một chén nước cơm?"

Tôi không nói tôi là cháu trai của ông nội mà chỉ nói ông nội là thầy của tôi, thứ nhất là không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức, thứ hai là muốn xem xem uy vọng của ông nội như thế nào.

Khi tôi nói ra tên ông nội, tên Quỷ sai lùn kia sững sờ trong giây lát, thậm chí còn bất giác lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nó xoay người đi đến bên tên quỷ sai đầu trâu mặt ngựa khe khẽ nói nhỏ như đang thương lượng gì đó.

Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng tặc lưỡi một trận, danh vọng của ông nội còn cao hơn tôi tưởng, chúng nó hiển nhiên là không dám chọc vào tôi.

Nhưng ông nội đã mất, theo lý thuyết thì chúng nó khẳng định biết, nhưng nghe đến tên ông nội vẫn khẩn trương như vậy, điều này khiến lòng tôi dâng lên một tia chờ mong. Ông nội tuy đã mất nhưng có lẽ chưa nhập luân hồi, bởi vì có một số ít cao nhân sau khi chết đi lựa chọn không nhập luân hồi mà lựa chọn vào âm ty làm việc.

Rất nhanh, quỷ sai lùn đã nới lỏng xích sắt, đẩy linh hồn của Tiểu Binh đến trước mặt tôi, nói: "Mặt mũi Thanh Ma Quỷ Thủ đương nhiên hơn một bát nước cơm rồi, đi đi."

Trong lòng tôi vui vẻ nhưng mặt lại không đổi sắc nắm lấy tay Tiểu Binh, kéo vào trong sân.

Ngay lập tức, tôi nện một quyền lên lu nước gạo đặt trong sân, tiếng vỡ vụn vang lên, lu nước vỡ ra.

"Hồ Binh, Hồ Binh, Tiểu Binh... Mau quay về đi, ba đang đợi con, mau về nhà đi...."

Nghe được tiếng lu vỡ, Hồ Tam Đao lập tức dựa theo lời tôi mà làm, thắp sáng hồn đèn, đồng thời liên tục gọi tên Tiểu Binh.

Ý thức của Tiểu Binh tuy không rõ ràng, nhưng khi thằng bé nhìn thấy trong phòng sáng đèn, còn có tiếng gọi của cha mình nên vẫn chầm chậm tiến vào.

" m hồn Hồ Binh, trở về cho ta!" Quỷ sai lùn thấy cảnh này, nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức lạnh giọng quát.

Mà tôi dùng một chưởng đẩy hồn phách của Tiểu Binh về phía cơ thể ở trong phòng của thằng bé.

"Tiểu tử, ngươi dám chơi ta?" - Quỷ sai lùn vô cùng tức giận, lập tức giơ xích sắt trong tay lên ném về phía Tiểu Binh, muốn bắt hồn phách thằng bé trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK