Hắn tên Vương Đồ, là một tên đồ tể, ỷ vào sát khí trên người nặng, từng giúp người đuổi quỷ vài lần nên rất tự phụ không sợ trời đất.
Đi đến trước cổng đá, hắn đưa tay ra kéo nhưng Long Môn lại mảy may không lay động.
Hắn không tin tà, trực tiếp đi vào bên cửa đá dùng sức đẩy vào trong, nhưng cửa đá vẫn bất động như cũ.
“Khốn kiếp, thứ quái gì mà nặng vậy? Chắn đường ta cưới vợ, ông đây liều mạng với ngươi, ta sẽ đem dao mổ lên đây giết hết sinh linh trên này, một con không lưu!” Vương đồ tể nói dối như trước đây, cho rằng như vậy liền có thể hù dọa thứ trên núi.
Nhưng hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp tiếp tục phát lực, đã kêu lên một tiếng.
Cả người hắn bị bắn ra, bùm một tiếng ngã xuống trước cửa đá.
Lại nhìn thấy mặt hắn ta toàn là máu, hốc mắt trống rỗng máu tươi trào ra, đầu lưỡi cũng bị cắt đứt.
Tất cả mọi người đều hít hà một hơi, quả thực là họa từ miệng mà ra, không còn ai dám mở miệng nói nửa lời bất kính nữa.
Vương đồ tể được đưa xuống núi trị liệu, lúc này Hồ Tam Đao bước ra.
Ông ấy là một người đạo hạnh cao, nên trực tiếp đặt lư hương trước cửa đá, châm hương rồi trịnh trọng dập đầu.
Vừa khấu lạy vừa nói: “Thanh Long chi chủ, hôm nay bất đắc dĩ mạo phạm, mong rằng khoan dung.”
Nói xong, ông ấy chuẩn bị đi tới Long Môn, nhưng chưa kịp có cơ hội để ông ấy thể hiện thì một luồng gió mãnh liệt quét ra từ sau cửa đá đẩy ông ấy ra xa.
Ông còn muốn thử nữa nhưng lại bị vài người đồng môn ngăn trở lại, hiển nhiên Thanh Long chi chủ không chào đón ông ấy, thử lại cũng chỉ là phí công.
“Xem ra, nha đầu Diệp Hồng Ngư này chú định có duyên với cháu trai ta, nếu các vị không làm gì được Long Môn, vậy tới lão phu ra tay!” - Thẩm Sơ Cửu cười khẩy, ngồi xếp bằng trước Long Môn.
Thẩm Bách Tuế dựa theo lời ông ta sai bảo, rải hoa cúc vạn thọ khô bên cạnh Thẩm Sơ Cửu, hoa cúc vạn thọ này có rất nhiều thầy phong thủy dùng để thông linh, hiệu quả rất tốt nhưng lại giá cả khá đắt.
Chẳng mấy chốc, hoa cúc vạn thọ được châm lửa, một vòng khói trắng bao phủ lấy Thẩm Sơ Cửu khiến ông ta có chút ra dáng tiên phong đạo cốt.
Ngay sau đó, những thầy phong thủy bên phe của Thẩm Sơ Cửu thả rất nhiều lễ vật trước mặt ông ta, bao gồm lục đồng nữ, núi vàng núi bạc, quỳnh lâu ngọc vũ (nhà lầu gác tía) đều làm bằng giấy, nhưng không phải giấy vàng giấy bạc bình thường mà là giấy linh sam màu bạc rất hiếm thấy trong giới phong thủy, quả thực là bỏ ra cả vốn lẫn lời.
Sau khi đốt những tế phẩm đó xong, Thẩm Sơ Cửu mới mở miệng: “Thanh Long chi chủ, vị thần nhân trong quan. Tiểu nhân Thẩm Sơ Cửu, hôm nay dâng cống phẩm lên, chỉ cầu Long Môn đóng lại, bảo hộ một phương bình an.”
Không hổ là Thẩm Sơ Cửu, rất biết cách nói chuyện, ông ta sẽ không lấy trứng chọi đá mà làm theo cách trái ngược, nói thẳng ra là nịnh nọt tặng lễ.
Nhưng ông ta cũng thật sự có bản lĩnh, căn cứ vào Huyền dương chi khí mà ông ta bày ra, thực lực ông ta cũng không thấp hơn tôi.
Đột nhiên, từ núi Thanh Long bay lên một đám mây đen, cuồng phong gào thét, dường như sắp đổ mưa lớn.
Mọi người vui vẻ, cho rằng trời giáng dị tượng, chứng minh Thẩm Sơ Cửu tác pháp thành công.
Chẳng mấy chốc, cơn mưa xối xả ập xuống, trực tiếp biến những tế phẩm của Thẩm Sơ Cửu thành một bãi bùn lầy.
Tuy là Thẩm Sơ Cửu bản lĩnh cao nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng dập đầu, cung kính nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, quấy rầy, quấy rầy!”
Dập đầu xong ông ta đứng dậy nói: “Chủ nhân núi Thanh Long hôm nay không chào đón chúng ta, trở về thôi.”
Cũng không biết là ông ta đang đối thoại với người trong quan hay là do bản thân ông ta tự suy đoán.
Nói xong ông ta lại nói với Diệp Thanh Sơn: “Hôm nay không tiện đóng Long Môn, nhưng sơn chủ nói, không làm khó chúng ta nữa mà thu lễ vật, trở về có thể sắp xếp hôn sự của Bách Tuế và Hồng Ngư.”
Hồ ngôn loạn ngữ!
Nhưng Diệp Thanh Sơn lại tin vào lời ông ta, mừng rỡ nói: “Trời giáng dị tượng, Trần đại sư không hổ là đại sư, vậy chúng ta trước tiên xuống núi.”
Diệp Hồng Ngư tức giận đến cả mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ lại tuyệt vọng nhìn xuống chân núi.
Cô ấy muốn xem lại người mà cô ấy đợi có đến không, cho dù là tôi nhìn lén từ xa cô ấy cũng không oán trách.
Chỉ là cuối cùng, cô ấy tâm như tro tàn nhắm mắt lại, tủi thân chực khóc.
Cô cho rằng tên sơn dã tiểu tử từ nhỏ trói buộc chung vận mệnh với mình đã chùn bước.
Lúc này tôi mới bước ra, lạnh giọng nói: “Không có bản lĩnh thì câm miệng cho ta, đừng ở đó nói bừa! Hãy xem Trần Côn Luân ta, một kiếm đóng Long Môn!”
Tôi đè giọng thành trầm thấp khàn khàn nói. Những lời này như sấm giữa trời quang, tức khắc mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi.
“Trần Côn Luân là ai?? Sao tôi chưa từng nghe qua?"
“Không biết, tôi cũng chưa từng nghe qua tên này, vừa rồi tôi còn tưởng là bạn của ông.”
“Thần thần bí bí, còn đội đấu lạp giả vờ là cao nhân lánh đời?”