Tôi cười cười, nói: “Dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, đây là điều ta nên làm.”
“To gan, còn không mau trả âm hồn lại, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Quỷ sai lùn vừa nói vừa định bước vào.
Tôi nghiêm giọng nói: “Đây là Kinh Hồn trận, nếu ngươi dám bước vào đây, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, có đến mà không có về!”
Vừa nghe đến ba chữ Kinh Hồn Trận, quỷ sai lùn sắc mặt trầm xuống, còn mang theo một chút hoảng sợ.
“Được! Xem như ngươi lợi hại!” Quỷ sai lùn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Binh đã hoàn dương, hơn nữa Kinh Hồn trận chỉ có thể tiến không thể lui, đành thu tay lại.
“Vãn bối Trần Hoàng Bì, thiếu người một ân tình, ngày sau nếu có duyên gặp lại nhất định sẽ báo đáp” Tôi hướng theo quỷ sai lùn sắp rời đi, trịnh trọng nói.
“Ta chờ!” Quỷ sai lùn bỏ lại một câu liền biến mất dần cùng những âm hồn.
Chờ bọn họ biến mất hoàn toàn, tôi thở ra một hơi thật dài, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Quá nguy hiểm, quỷ sai lùn này thực lực không yếu, chưa kể đến còn quỷ sai đầu trâu mặt ngựa, nếu bọn nó cố chấp mà phá vào, tôi cũng mệt lớn.
Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, tôi lập tức quay trở về phòng.
Tiểu Binh đã hoàn dương nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại, phải đợi đến khi gà gáy mới có thể tỉnh lại.
Hồ Tam Đao tĩnh lặng ngồi ở mép giường, hiền từ nhìn Tiểu Binh, lúc này Hồ Tam Đao không phải là một phong thủy sư danh tiếng lẫy lừng, mà chỉ là một người cha bình thường.
“Chú Đao, mọi thứ đều qua rồi.” Tôi đi vào bên cạnh Hồ Tam Đao, nhẹ giọng nói.
Hồ Tam Đao đứng lên hành lễ với tôi một cái: “Hoàng Bì, ngày trước chú thiếu ông nội cháu một mạng, bây giờ con trai chú lại thiếu cháu một mạng, về sau chỉ cần cháu nói một câu, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa Hồ Tam Đao chú cũng không chối từ.”
Tôi cười cười nói: “Chú Đao, chú nói quá lời rồi, đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy.”
Hồ Tam Đao gật gật đầu: “Thời gian không còn sớm, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi, chú quay lại trông Tiểu Binh, ngày mai chú sẽ nhờ người đến Diệp gia giúp cháu an bài chuyện hôn sự.”
Tôi nhìn về phía cửa sổ, hai mắt hơi nheo lại, nói: “Cháu chưa vội về, nếu đã tới đây cháu muốn mượn nhà của chú một chút.”
Hồ Tam Đao nghi hoặc: “Mượn nhà của chú làm gì? Nếu cháu muốn, cứ việc lấy đi cũng được.”
Tôi trả lời: “Nhập Huyền Động, tìm thần tung quỷ tích!”
Nghe xong lời tôi nói, một người không sợ trời không sợ đất như Hồ Tam Đao lại lộ ra vẻ kinh hãi, chấn động hỏi lại tôi: “Cái gì? Hoàng Bì, cháu nói chính là bí thuật Động Dương Tầm Tung? Cháu có thể sử dụng bí thuật này tìm ra thứ ở Diệp gia?”
Tôi gật gật đầu, xem ra Hồ Tam Đao kiến thức cũng rất uyên bác, còn biết đến bí thuật Động Dương Tầm Tung.
"Cái gì? Cháu thật sự có thể cứu được Tiểu Binh? Hồ Tam Đao vẻ mặt khó tin nhìn tôi.
Ông ấy không tin là điều dễ hiểu. Tiểu Binh cũng là bị tinh quái bám vào nhưng lại không giống với Hứa Tình. Hứa Tình chỉ đơn giản là bị Hoàng đại tiên bám vào người, mà Tiểu Binh lại bị rút hồn phách để tinh quái bám vào, sở dĩ còn có thể động đậy là bởi vì thi khống.
Tôi giải thích với Hồ Tam Đao: "Không sai, tuy linh hồn của Tiểu Binh không còn nhưng dương thọ của thằng bé chưa tận, hồn đăng chưa diệt, chỉ cần có thể tìm được hồn phách của thằng bé thì sẽ có cơ hội khởi tử hồi sinh."
Tôi lại tiếp tục giải thích: "Giờ Tý xà điếu thi, giờ Sửu quỷ điếu hiếu. Đây chính là phương pháp tà thuật tà ác giết người, bởi vì Tiểu Binh dương thọ chưa tận, vốn không nên chết, nên kẻ đó mới dùng đến tà thuật này nhằm giấu trời qua biển, che mắt âm sai để có thể cho Tiểu Binh thuận lý thành chương mà xuống âm ty. Bây giờ vẫn chưa đến giờ sửu, vẫn chưa đến giờ âm sai đi câu hồn."
Hồ Tam Đao gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, chỉ cần dương thọ của Tiểu Binh chưa tận, tà thuật này tự nhiên sẽ có cách phá giải.
"Hoàng Bì, kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?" Hồ Tam Đao vội vàng hỏi tôi.
Tôi đáp: "Bây giờ trước tiên phải mau chóng tìm được hồn phách của Tiểu Binh, để thằng bé hoàn dương."
Hồ Tam Đao nhíu mày, phiền muộn nói: "Chuyện này xem ra khó, hồn phách của Tiểu Binh nhất định là bị thứ đó giấu đi rồi. Chúng ta chỉ nhìn thấy con đại xà bị nó sai sử kia, lại không biết chân thân của nó nấp ở nơi nào, thậm chí còn không biết nó là thứ gì chứ đừng nói gì đến việc tìm kiếm hồn phách của Tiểu Binh."
Tôi lắc lắc đầu: "Chuyện này cũng không khó, chúng ta không cần phải đi tìm thứ ở đằng sau kia. Chỉ cần bình tĩnh chờ là được, người sau khi chết đều sẽ có âm sai tới câu hồn, mà trước khi âm sai dẫn hồn rời khỏi dương gian đều sẽ cho người chết đến xem lại thi thể của bản thân lần cuối. Đây là quy định của âm ty, sẽ không có ngoại lệ, cho nên chúng ta chỉ cần chờ đến giờ sửu, lúc âm sai mang Tiểu Binh đến xem thể xác lần cuối là có thể ra tay."
Hồ Tam Đao nhìn tôi giống như nhìn kẻ điên: "Cái gì? Cháu muốn đoạt Tiểu Binh lại từ tay quỷ sai?"
Tôi thở dài một hơi: "Nếu là một âm sai bình thường, cháu có thể nắm chắc chuyện này. Nhưng lần này đến dẫn đường cho Tiểu Binh chắc chắn không phải âm sai bình thường, ít nhất là cấp bậc quỷ sai, cũng có thể là âm tướng. Cho dù là vậy, cũng phải thử một lần."
Ông nội để lại một cuốn điển địch có tên là "Ngọc Lịch Bảo Sao" đây là một quyển sách ghi chép cặn kẽ về các quy tắc của âm ty địa phủ, Thập Điện Diêm La, âm sai âm pháp thư.
Trong sách có nói, mỗi người sau khi chết đều có âm sai đến dẫn đường đi âm phủ luân hồi chuyển thế.