Hồ, Hoàng, Hôi, Bạch, Liễu là năm thường tiên ở nông thôn, gồm: Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (Hoàng thử lang còn gọi là Hoàng bì tử), Bạch tiên (nhím), Liễu tiên (rắn), Hôi tiên (chuột).
Trong số đó, Hoàng tiên là loài cổ quái nhất, một khi liên quan đến thứ này, chưa nói đến việc nó trả thù ai đó, chỉ riêng cách nó muốn trả ơn cũng khiến người ta gà chó không yên.
Tôi thầm đổ mồ hôi thay nhà họ Diệp và Diệp Hồng Ngư. Mặc dù tôi và cô ấy không còn liên quan đến nhau nữa, nhưng không vì thế mà tôi ghét cô ấy. Cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần theo đuổi lý tưởng của riêng mình, đơn giản cảm thấy tôi không hợp với cô ấy, cũng không nói gì làm tổn hại đến danh dự của tôi.
Nhưng tôi không giúp được gì cho họ, chỉ có thể bất lực nhìn họ rời đi.
Một mình quay lưng về nhà, tâm trạng bỗng vô cùng chán nản, cảm xúc hụt hẫng cùng bất lực đan xen trong lòng tôi.
Niềm tin đã nâng đỡ tôi trong những năm tháng niên thiếu bỗng nhiên sụp đổ như vậy, trong lúc nhất thời thật sự làm tôi có chút không tiêu hóa được.
Cuối cùng, tôi cầm lấy tiền đồng đi ra mộ của ông, tôi quyết định sẽ tự lập cho mình một quẻ trước mộ ông nội.
Trước đây tôi chưa bao giờ lập quẻ cho mình, nên lần này tôi sử dụng 64 quẻ truyền thống nhất của Kinh dịch, nhưng đối với tôi mà nói những thứ đơn giản nhất lại là những thứ chính xác nhất.
Cây lặng gió ngừng, tôi tung đồng tiền lên bắt đầu gieo quẻ.
Khi nhìn thấy quẻ chính, tôi có chút hoang mang, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là quẻ của chính mình hay không.
Đây là một quẻ hạ hạ, quy muội quẻ, đại hung chi quẻ.
Trong quẻ có rằng, Lôi Trạch Quy Muội.
Hôn giá thiên phùng trạch thượng lôi
Thế như thủy hỏa lưỡng tương vi
Tiền đồ hung hiểm trung vô lợi
Tốc tốc đình hanh mạc trì nghi.
Có nghĩa là: Hôn nhân gặp phải sự ngăn cản, trên bờ vực tan vỡ như nước với lửa, nếu muốn yên ổn thì phải dừng lại ngay.
Nhìn từ góc độ của quẻ thì quả thật có chút giống với chuyện của tôi, nhưng quẻ Quy Muội là chấn thượng đoái hạ (震上兑下), thượng ở đây chỉ người nữ, hạ ở đây là chỉ nam, phụ nữ theo đàn ông, đa phần ám chỉ phụ nữ tìm đến đàn ông, điều này không phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại của tôi chút nào.
Tôi không bị quẻ tượng dọa, mà lại tiếp tục giải quẻ, vì trong quẻ chính còn ẩn hai biến quẻ.
Biến quẻ thứ nhất là quẻ Lôi Thủy giải, chấn thượng khảm hạ (sấm ở trên, nước ở dưới), đây là quẻ trung thượng. Ý nói tôi không nên tiếp tục bận lòng về chuyện hôn nhân trước mà hãy đi về hướng Tây nam, bảo thái bình, sinh cơ hiện.
Biến quẻ thứ hai là quẻ Thủy Trạch Tiết, theo kinh dịch thì đây là quẻ thượng thượng, bất vô cấm kỵ, có dụng ý trảm tương phong thần (có cơ hội thuận lợi không có gì cản trở). Nhưng xét theo quẻ tôi nhất định phải có lòng tin vào những thứ đã chọn thì mới có được công danh. Có nghĩa là tôi không được quên ý định ban đầu của mình, phải làm đến nơi đến chốn, chủ động giải quyết khủng hoảng.
Nhìn cái quẻ khó đoán này, tôi bất giác mỉm cười không thể giải thích được, trong lòng đã có quyết định rồi.
Đối với thầy phong thủy nào khi thấy quẻ này cũng sẽ khuyên nên chọn biến quẻ thứ nhất, đi về hướng Tây Nam, bình an vô sự, cả đời vô lo vô nghĩ.
Nhưng tôi lại càng muốn theo quẻ thứ hai, không phải muốn trảm phong thần, mà là vì không muốn để ông nội thất vọng, chuyện mà ông đã sắp xếp cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành. Nếu nó lại muốn vụt mất, vậy thì tôi sẽ đuổi theo giữ nó lại.
Tôi nghiêm trang cúi đầu ba lần chào ông nội và đi thẳng về nhà, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đi đến thành phố Tây Giang tìm Diệp Hồng Ngư.
Vừa thu dọn pháp khí, đồ đạc xong, mẹ tôi bỗng hào hứng chạy đến.
“Hoàng Bì, con đang làm gì vậy? Thu dọn đồ đạc làm cái gì, con không phải muốn bỏ nhà đi đấy chứ?”
Tôi đang định giải thích cho mẹ thì bà đột nhiên hào hứng nói với tôi: “Xem con kìa, sao lại không có tiền đồ như vậy, mới bị một cô gái thành phố hủy hôn mà đã đòi bỏ nhà ra đi? Cổ ngữ có câu “Phúc chi sở y, họa chi sở phục” (trích trong Đạo Đức kinh, dịch nghĩa: Họa là nơi nương dựa của phúc, trong họa có phúc. Phúc là nơi ẩn nấp của họa, trong phúc có họa). Hoàng Bì, con mau xem xem ai đến.”
Không nghĩ tới, mẹ tôi còn dùng hai câu cổ ngữ để nói tôi, tôi bật cười, nghĩ rằng mẹ tôi chắc là nghe được từ chỗ ông nội.
Tôi hoài nghi nhìn vào trong phòng khách, ở đó có một cô gái trẻ đang đứng.
Một thân lăng la tơ lụa, vừa nhìn đã biết là con gái nhà phú quý, nhưng cũng xuất thân từ nông thôn, cũng không xinh đẹp khí chất như Diệp Hồng Ngư.
Tôi biết cô gái này, cô ấy tên Tống Diệu Diệu, con gái cưng của một thổ hào ở dưới trấn.