Tôi không nói người đàn ông lạnh lùng kia là người nhắc nhở tôi, mà chỉ cười rồi nói: "Vẫn là nhờ công lao lớn của chú Bát Đẩu. Cháu đang đứng trên vai những người khổng lồ." Ông ấy phóng khoáng vuốt mái tóc dài của mình, nói "đi thôi". Sau đó hai chúng tôi đi đến hồ nhân tạo trong trang viên nhà họ Diệp. Hồ này có một cái tên rất đẹp, là hồ Y Nhân. Sở vị Y Nhân, tại thủy nhất phương. Một ý cảnh đẹp biết bao nhiêu, nhưng khi đặt bài thơ vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.