Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước tiên không nói đến bà ấy có khả năng là mẹ vợ tương lai của tôi, mục tiêu của con Hoàng đại tiên này rõ ràng là nhằm vào Diệp Hồng Ngư, nhưng lúc này tôi lại không thể ra tay

“Mẹ, trên người của mẹ có mùi gì vậy?” Lúc Diệp Hồng Ngư bị Hứa Tình kéo tay, cô cũng ngửi được mùi hương đó.

“Đi theo mẹ đi, mẹ dẫn con đi xem con rể tương lai.” Hứa Tình lại túm chặt Diệp Hồng Ngư, kéo cô lên lầu.

Diệp Thanh Sơn cũng nhận ra có điều không thích hợp, vội vàng truy hỏi: “Hứa Tình, em làm gì vậy?”

Hứa Tình không nói lời nào, nắm chặt lấy tay Diệp Hồng Ngư bước nhanh kéo lên lầu.

Diệp Thanh Sơn ngây người ra, hiển nhiên là không nghĩ tới người vợ ngày thường yếu đuối mỏng manh của mình, đột nhiên sức lực lại lớn như vậy, quên cả đuổi theo.

Tôi vội muốn chết, nhưng lại không dám phá hư quy củ ông nội đặt ra, vội lớn tiếng nói với Diệp Thanh Sơn: “Chú Diệp, chú mau đuổi theo, mau đi mời thầy phong thủy tới hỗ trợ, e là cô Diệp đã chọc phải thứ gì không sạch sẽ rồi.”

Tôi vừa nói xong, Hứa Tình đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy phẫn nộ như là đang nhắc nhở tôi đừng xen vào chuyện của người khác.

Hiển nhiên con Hoàng Bì Tử này linh trí rất cao.

Nhớ lại con Hoàng bì tử cái kia hạ sính cho tôi, tôi liên hệ hai sự việc lại, nghĩ rằng con Hoàng bì tử đực này khẳng định là muốn kết hôn cùng Diệp Hồng Ngư, phá hủy hôn nhân của hai chúng tôi.

Tôi cùng Diệp Thanh Sơn đuổi tới trên lầu, nhưng Hứa Tình đã khoá cửa phòng lại.

Tôi nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của Diệp Hồng Ngư: “Mẹ, không, mẹ đang làm gì vậy?

Cô lại kêu lên: “Ba, cứu con, mẹ điên rồi, bà ta không phải là mẹ!”

Diệp Thanh Sơn liều mạng dùng chân đá cửa phòng, nhưng có dùng sức như thế nào cửa cũng không mở.

“Anh Hoàng Bì, cứu em!” Diệp Hồng Ngư lại cầu cứu tôi.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, rất muốn ra tay.

Nhưng lí trí nói cho tôi tuyệt đối không thể, tuy nói ông nội mất đã lâu, nhưng đối với người làm phong thủy mà nói, lời hứa với người đã khuất càng cần phải thủ ước, nếu không không chỉ có việc đạo hạnh sinh thời tiêu tán, kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà còn mang lại ảnh hưởng xấu đến người thân ở trên đời.

Một khi tôi ra tay, không chỉ có khả năng ông nội không thể luân hồi mà ngay cả đời sau của Trần gia cũng sẽ gặp tai ương, chỉ riêng bản thân tôi thôi cũng sẽ lâm vào cảnh tù tội.

“Hoàng Bì, không phải Hồng Ngư nói cậu rất có bản lĩnh sao, cậu mau nghĩ cách đi.”

Diệp Thanh Sơn quả thực rất thương Diệp Hồng Ngư, lo lắng đến đầu đầy mồ hôi, gấp gáp hỏi tôi.

Tôi do dự, lâm vào thế tiễn thoái lưỡng nan, một bên là vị hôn thê sắp bị súc sinh làm nhục, một bên là hậu hoạn vô cùng.

“Anh Hoàng Bì, em sợ lắm, mau tới cứu em!” Diệp Hồng Ngư lại lần nữa sợ hãi cầu cứu tôi.

Nghe tiếng Diệp Hồng Ngư kêu cứu, lòng tôi đau nhói, đưa ra một quyết định táo bạo.

Nếu ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì học một thân bản lĩnh có ích gì?

Nếu chỉ vì lo lắng bị phản phệ mà bỏ cả vợ của mình, đừng nói tự tôn nam nhân không còn, mà có cái tâm ma này, sau này tu luyện cũng tinh tiến không nổi.

Nghĩ đến đây, tôi không do dự nữa.

“Ông nội, thật xin lỗi, cháu trai vô dụng, không thể tuân thủ ước hẹn.” Than nhẹ một tiếng, tay phải rút ra một tờ Trấn Yêu phù, tôi quyết định ra tay.

Đúng lúc này, đại sảnh biệt thự truyền đến một tiếng gầm: “Nghiệt súc, chớ có hại người.”

Cùng với giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên khoảng 35-36 tuổi bước vào.

Hắn mặc một thân áo dài màu xanh , khí chất nho nhã, sau lưng cõng nửa thanh thiết đao.

Hắn cực kỳ tuấn lãng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, làm cho người ta cảm giác được một loại không giận tự uy.

Sau khi vào biệt thự, hắn trực tiếp thả một lư hương xuống giữa đại sảnh. Rút ra năm cây hương, rồi đốt.

Hương khí chậm rãi nổi lên, hắn nheo lại đôi mắt thâm thúy, khóe miệng mấp máy, nhìn đăm đăm như suy tư gì đó.

Lại là Quan Hương Thuật!

Chính cái gọi là thần ba quỷ bốn tiên năm, người bình thường chỉ biết dâng hương cho thần ba, quỷ bốn, nhưng rất ít có người biết còn có tiên năm.

Xem tên đoán nghĩa, kính thần thắp ba nén hương, bái quỷ châm bốn nén hương, mà còn lại thỉnh tiên là năm nén hương, cái gọi là tiên chính là tinh quái tu ra linh trí.

"A, thì ra là một con Hoàng Đại Tiên đã đắc đạo, hôm nay đụng phải Hồ Tam Đao ta, ngày chết của ngươi cũng nên tới rồi!" Người đàn ông sau khi xem hương, lạnh giọng nói.

Người này không đơn giản!

Trực giác nói cho tôi, người đàn ông trung niên tự xưng là Hồ Tam Đao này, tuyệt đối có bản lĩnh thật.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, cất trấn yêu phù trong tay đi.

"Cao nhân, xin ngài ra tay cứu con gái của tôi, tôi Diệp Thanh Sơn nhất định hậu tạ!" Diệp Thanh Sơn thấy được hy vọng, vội vàng nói.

Hồ Tam Đao dỡ nửa thanh đại đao cõng trên lưng xuống, đột ngột cắm thẳng xuống mặt đất.

Đao tốt, đại đao này thế nhưng nặng dị thường, một đao đập vỡ một hố lớn trên nền đá cẩm thạch.

Hắn duỗi tay bắt một sợi hương khí, hướng đại đao vuốt một cái, sau đó rút đao dựng lên, đột nhiên chặt một đao vào không khí .

“Chít……..”

Bên trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của con Hoàng Bì tử kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK