Mục lục
Ma Y Thần Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu tử liền tâm, cô ta lập tức cảm nhận được hơi thở của con mình. Cho dù đứa bé này là do cô ta chịu nhục nhã mà có, cho dù chưa từng gặp mặt đứa bé nhưng khi nhìn thấy tiểu quỷ trong bức tượng, cô ta dừng lại sửng sốt, sát khí cũng dần dần tiêu tán.

Đáy lòng tôi đau xót, đáng thương cho nỗi lòng cha mẹ trên khắp thế gian. Ông nội từng nói với tôi, vĩnh viễn đừng coi thường chữ "tình”. Vĩ đại nhất nhưng đồng thời cũng làm người tổn thương nhiều nhất không phải là âm dương bí thuật, phong thủy giáp trận mà là tình ở nhân gian, tình thân, tình hữu nghị, tình yêu,.... Vô số cao nhân đắc đạo, cuối cùng cũng vì tình mà khốn khổ, hủy hoại cơ duyên cả đời mình.

“Tô Thanh Hà, ngươi thấy không? Đây là con của ngươi! Nó đáng ra đã được đầu thai, bây giờ không chừng đã hai ba tuổi, nó vốn nên khỏe mạnh lớn lên. Nhưng Tô tỷ trong miệng ngươi lại làm nó vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, biến thành một ác quỷ chỉ biết đến giết người! Mà ngươi, so với nó còn thảm hơn, một khi ngươi thành Sát, sẽ biến thành một thứ vô tri vô giác. Kết cục cuối cùng chỉ có thể đợi trời phạt, chính mình bị trấn sát. Không chỉ bản thân ngươi bị hồn bay phách tán, ngay cả người nhà của ngươi, ba đời cũng sẽ không được yên ổn!” Tôi thừa thắng xông lên, nhân lúc Tô Thanh Hà đang chìm trong tình mẫu tử mà tiếp tục nói.

Hai mắt cô ta rất nhu hòa, ngây ngốc mà nhìn bức tượng trong tay tôi. Bởi vì tôi đã để cho Tiểu Thanh tạm thời trốn đi, nên tiểu quỷ kia cũng gan lớn bò ra, vừa mới đầu nó còn rất hung ác nhưng khi nó đối diện với mẹ nó thì nó cũng đã bình tĩnh lại.

Khi tôi nghĩ vấn đề không còn lớn, thêm một lá bùa Tịnh hồn chú nữa là có thể thu phục Tô Thanh Hà thì cô ta đột nhiên lạnh lùng nhìn tôi, nhảy từ trong quan tài ra hướng về phía tôi.

“Trả con lại cho ta!” Vừa nhào về phía tôi, vừa kêu gào.

Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô ta nên không chút do dự lấy ra hai lá bùa dán ở trán cô ta, một lá trấn hồn, một lá trấn thi.

Cô ta ngã khụy xuống đất nhưng vẫn điên cuồng giãy giụa.

“Không cứu ngươi nữa! Một khi đã vậy ta cũng không muốn cùng với các ngươi lãng phí thời gian, hiện tại ta liền cho hai mẹ con ngươi hồn bay phách tán!" Nói xong, tôi giả vờ như dùng kiếm đâm về phía tơ hồng trong tay cô ta, chuẩn bị cắt đứt dây nhân duyên.

“Khoan đã!” Cô đột nhiên mở miệng nói.

“Ngươi muốn đổi ý ?” Tôi trầm giọng hỏi.

“Ngươi cho rằng ta không muốn nghe ngươi sao? Nhưng ngươi có biết Tô tỷ lợi hại thế nào không? Ngươi chưa từng chứng kiến bản lĩnh của cô ấy nên ngươi không biết. Nếu ta phản bội cô ấy, hậu quả so với ngươi nói còn nghiêm trọng hơn, ít nhất nghe lời cô ấy, ta còn có thể báo thù, hai mẹ con ta còn có thể tồn tại.”

Hai mắt cô ta lại bắt đầu đổi màu, cuồng loạn nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn được đầu thai chuyển thế sao? Chỉ là ta không thể, mạng của ta hèn, khi sống bị làm nhục, chết còn mang tai tiếng, ta không cam lòng cứ như vậy mà chết! Từ lúc Tô tỷ giúp ta báo thù, tất cả mọi thứ của ta đều không thuộc về ta nữa, ác quỷ cũng tốt, thành sát cũng thế, hiện tại ta đã không còn có quyền lựa chọn rồi.”

Tôi thở dài, nói: "Không, trước kia ngươi không được lựa chọn, nhưng giờ ta xuất hiện, ngươi có thể có quyền được chọn rồi.”

Cô ta cười khẩy: "Ngươi? Ngươi cho rằng với số tuổi hiện nay của ngươi, ngươi đủ sức đấu lại Tô tỷ? Ta thấy ngươi không phải người xấu, khuyên ngươi một câu, trước khi ta mất đi ý thức ngươi mau chạy đi, Tô tỷ chưa kịp phát hiện ra ngươi đâu.”

Tôi có thể hiểu được sự sợ hãi của cô ta đối với Tô Thanh Hà, Tô Thanh Hà quả thật có bản lĩnh này, đối đầu với cô ta tôi cảm giác mình như đặt đầu dưới máy chém. Nhưng tôi không thể yếu thế, tôi nhất định phải cho cô ta tin tưởng, tin tưởng tôi.

“A! Chỉ là một người phụ nữ tự cho mình là đúng thôi, cho dù cả Bát Thi môn đến đây cũng chỉ có thể làm bại tướng của Trần Hoàng Bì ta!” Nói xong tôi quát một tiếng: "Thanh Long, hiện!”

Tiểu Thanh và tôi tâm linh tương thông, lập tức hiện chân thân phát ra một riếng rồng ngâm. Quỷ hồn sợ nhất là chân long chi khí, tiếng rồng ngâm này làm cho Tô Thanh Hà và tiểu quỷ sợ tới mức run bần bật.

“Hiện tại có thể tin tưởng ta được chưa? Bản lĩnh của ta cao hơn ngươi tưởng tượng, đối phó với Tô Thanh Hà dễ như trở bàn tay. Ta chỉ là thấy ngươi thân thế thê thảm, không đành lòng bỏ mặc nên mới cho ngươi cơ hội tiêu trừ nghiệp chướng mà thôi! Nếu ngươi không muốn hợp tác với ta cũng không sao, trước tiên trừ khử hai mẹ con ngươi, ta lại đi tìm nàng ta quyết đấu!” Tôi giả bộ cao thâm khó lường nói.

“Ngươi, ngươi thật sự lợi hại hơn Tô tỷ sao? Ngươi có thể giúp chúng ta thoát khỏi khổ ải?" Cô ta đã tin hơn phân nửa, căng thẳng hỏi.

Tôi nói: "Đương nhiên ta sẽ không lừa gạt ngươi, ngươi cho rằng nếu Tô Thanh Hà thật sự lợi hại hơn ta, nàng còn mất nhiều thời gian dưỡng ngươi thành Cô Sát mượn dao giết người làm gì?”

“Được, tiếp theo ta sẽ phải làm gì?” Cô ta tiếp tục hỏi.

“Ngày kia là hôn lễ của ta, Tô Thanh Hà sẽ biến ngươi thành Sát, đến lúc đó ở hôn lễ của ta sẽ xảy ra kiếp nạn. Ta cần ngươi phối hợp với ta, ngày đó tiêu diệt cô ta!”

Nghe tôi nói muốn tiêu diệt Tô Thanh Hà Bát Thi môn, trong mắt cô ta xẹt qua một tia hoảng sợ.

“Điều này… Ngươi có nắm chắc không? Nhất định phải giết cô ấy sao?" Cô ta căng thẳng hỏi tôi. Có thể thấy rằng, cho dù bị người ta lợi dụng nhưng nội tâm cô ta vẫn biết ơn Tô Thanh Hà, không muốn cô ta bị giết chết.

Tôi nói thẳng: "Cao thủ đấu pháp, chỉ phân thắng bại, không nói chuyện sống chết, sống chết đều có số. Ngươi không cần lo lắng những điều đó, không đến ngươi lo liệu.”

“Vậy cụ thể ta sẽ phải làm gì? Như lời ngươi nói, đến lúc đó ta thành sát sẽ không có ý thức, làm cách nào mới có thể phối hợp với ngươi?” Cô ta tò mò hỏi.

“Ta tự có cách của riêng mình, trước tiên ngươi cứ nằm vào trong quan tài, những thứ còn lại cứ giao cho ta, ngươi đừng kháng cự là được.”

Cô ta ngoan ngoãn nằm vào trong quan tài, mà tôi lập tức lấy ra một ngọn đèn dầu bỏ vào trong quan tài. Tôi muốn mời thần để lập lời thề, lưu lại trong Sát thân thể của Tô Thanh Hà một hồn khế, cho dù đến lúc đó nàng ta biến thành sát, chỉ cần tôi lấy bùa chú ra. Dẫn động hồn khế, thì cô ta sẽ nhớ lại ước định ngày hôm nay của chúng tôi.

Tôi châm lửa mời thần đèn, lập hồn khế cần thượng thần chứng kiến, dù sao đây cũng là Thất Tinh Cô Sát, hồn khế bình thường không thể khế ước hồn phách cô ta.

“Thiên hà ngôn tại, khẩu chi tức ứng. Thần chi linh hỉ, cảm nhi toại thông. Ta Trần Hoàng Bì năm nay hai mươi mốt tuổi, cùng với cô nhi Tô Thanh Hà năm nay hai mươi bảy tuổi. Nay xin trời cao chư thần chứng kiến chúng ta ký kết hồn khế. Cho dù ngày nào đó thi biến quỷ hay thành Sát mong chư thần thức tỉnh, để có thể nhớ lại khế ước.”

Niệm xong, tôi lấy hồn khế phù và thiên lôi phù cùng nhau mời thần đèn đốt lửa.

“Cô nhi Tô Thanh Hà nghe lệnh, ta với ngươi ước định, ngươi giúp ta phá sát, ta giúp mẹ con ngươi siêu độ. Nếu như vi phạm khế ước, thiên lôi sẽ đánh các ngươi hồn bay phách tán, ngươi có đồng ý không?” Tôi nghiêm giọng hỏi.

“Ta đồng ý.” Tô Thanh Hà nằm ở trong quan tài đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK