Nghe thấy tôi nói vậy, thì ngay cả Từ Phúc cũng nhịn không được mà há hốc mồm, tự lẩm bẩm một mình: “Khá lắm, khá lắm, lần này đúng thật là có hy vọng rồi.” Rất nhanh, ông ấy dường như là nhớ ra điều gì đó, nói: “Chẳng trách lại lợi hại như vậy, thì ra không phải là thanh niên. Chàng trai, chắc hẳn là cậu cũng đã sống hơn trăm năm rôi nhỉ, vất vả cho ngươi quá.” Tôi ngại ngùng xoa xoa đầu, nói: “Thật không dám giấu, Từ lão tiền bối, thật ra con mới hai
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.