“Cậu…chồng… Trần Hoàng Bì, cậu…” Tần Quân Dao đều nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, vừa vui vừa sợ, vừa giận vừa cười. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, nói: “Tôi dùng mạng của mình mà thề, tất cả những lời ban nãy đều được xem là lời thề, nếu như sau này tôi có bắt ép cô làm gì, thì không thể chết yên ổn.” Cô ta há hốc mồm, muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng là nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết nên làm thế nào để đối mặt với tôi. “Quỳ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.