Tôi cười nhẹ: “Cháu chưa từng Nhập Huyền Động, nhưng cháu đã đạt tới Đạt Thiên Tri Mệnh, thi pháp không thành vấn đề. Chú Đao, chú đừng khuyên cháu nữa, khó có cơ hội không dính dáng đến Tô gia, cháu mới có thể điều tra thứ này, cho dù bây giờ cháu không điều tra thì sớm muộn nó cũng sẽ tìm đến cháu, biết sớm một chút cũng tốt.”
Hồ Tam Đao nhìn tôi, vẫn là có chút không tin nhưng khi thấy ánh mắt kiên nghị của tôi, ông đành nói: “Thôi, Diệu Thủ Thiên Sư đem cả tính mạng của mình để giấu một con con bài, sao có thể là một con bài tầm thường, không thể dùng mắt của người thường đánh giá cháu. Nhưng mà Hoàng Bì, cháu đồng ý với chú, nếu có chỗ nào hơi không thích hợp thì phải lập tức dừng lại!”
Tôi gật gật đầu rồi đi ra giữa sân, dùng kiếm gỗ đào vẽ một vòng tròn, sau đó lấy kiếm cắm ở tâm vòng tròn, lại lấy xác con bách bộ xà treo cổ kia đặt ở trên chuôi kiếm.
Tiếp sau đó, tôi dùng bột phấn do mai rùa nghiền ra rắc lên xác rắn rồi châm lửa.
Châm lửa xong, tôi ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực nhắm hai mắt đặt một sợi thần thức bám vào xác con rắn, niệm: “Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền khư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương thần uy, sử ngã tự nhiên!”
Đây là khẩu quyết của bí thuật, thực ra cách thực hiện rất đơn giản, đó là dùng thần thức của tôi nương theo bách bộ xà, đi theo nó tìm ra người đứng sau màn.
Chỉ tiếc tôi còn chưa thể chân chính nhập Huyền Động, tôi mới dừng lại ở Đạt Thiên Tri Mệnh cảnh thứ nhất “Bất Hoặc” nên chỉ có thể dùng thần thức, thầy phong thủy lớn chân chính nhập Huyền Động có thể làm linh hồn xuất khiếu, tự mình đi theo.
Dần dần tôi như tiến vào cảnh trong mơ.
Thần thức của tôi bám vào bách bộ xà, con bách bộ xà này tỉnh lại thì liều mạng chạy trốn. Đất trời rộng lớn nhưng nó chỉ có một điểm đến, đó cũng là nơi tôi muốn đến, nơi có người đứng phía sau mọi chuyện.
Bách bộ xà không đi đến Diệp gia, mà là chạy về hướng Tây Bắc của thành phố Tây Giang, nó trườn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần ranh giới thành phố Tây Giang.
Lúc tôi đang nghĩ thứ bán thần nửa quỷ đó không ở trong thành phố thì con rắn đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại.
Đây là một khu vực núi cao. Không phải núi Thanh Long, cũng không nguy nga như núi Thanh Long, nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác cực kì nguy hiểm.
Bởi vì tôi thấy trên ngọn núi chỗ lớn chỗ bé đều là những ngôi mộ, bách bộ xà dừng lại ở ngôi mộ ngoài cùng nhất liền dừng lại không tiến vào, như đang sợ hãi thứ gì đó.
Chẳng lẽ đây chính là điểm đến? Thứ đó ở nơi này?
Nhưng không nhìn thấy thứ đó, tôi đương nhiên không thể bỏ qua, dùng thần thức thúc giục con bách bộ xà tiếp tục tiến về phía trước.
Bách bộ xà dưới sự thúc giục của tôi, không cam tâm tình nguyện mà bò về phía trước.
Chỉ là đi chưa được hai bước, nó đột nhiên dựng người thẳng lên, hung mãnh phun lưỡi như gặp nguy hiểm.
Tôi lại thêm một đạo thần thức để tiếp thêm can đảm cho nó, nhưng nó lại phủ phục trên mặt đất, vùi đầu vào trong đất, có làm thế nào cũng không chịu động đậy.
Tôi buồn bực quét tầm mắt nhìn về phía trong, muốn nhìn một cái rốt cuộc là thứ gì mà làm con bách bộ xà này sợ hãi đến như vậy.
Ánh mắt tôi quét qua từng mộ phần, đột nhiên, tôi nhìn thấy trên ngôi mộ phía sâu nhất có một bóng dáng màu đỏ.
Nàng mặc một bộ váy đỏ thẫm, hẳn là váy cưới vì trên đầu nàng còn đội khăn hỉ màu đỏ.
Nàng ngồi im lặng trên ngôi mộ, nhìn cực kỳ quỷ dị, thê lương, lại phảng phất một chút khí phách nữ vương.
Chẳng lẽ nàng là người đứng đằng sau, khống chế đại xà và Hoàng đại tiên, cũng là người cảnh cáo Hồ Tam Đao?
Tôi rất muốn tiến đến nhấc chiếc khăn voan đỏ lên để nhìn xem nàng rốt cuộc là người phương nào. Hỏi nàng vì sao lại muốn làm như vậy, là nhắm về tôi hay là nhắm về Diệp Hồng Ngư.
Đáng tiếc, tôi chỉ có một sợi thần thức bám vào bách bộ xà, nó đang sợ tới mức rúc đầu vào trong đất, cơ bản tôi không thể đến gần nàng chứ đừng nói gì đến chất vấn nàng.
Đang lúc tôi cảm thấy bất lực, nàng giống như là cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Nói đúng hơn là nàng đang đợi tôi!
Nàng ngẩng đầu lên, tuy vẫn đội khăn voan như cũ nhưng tôi cảm giác được nàng đang nhìn tôi.
“Ngươi không được thành hôn cùng cô ta, nếu không đầu mình hai nơi, cả đời nguy hiểm!”
Giọng nói của nàng như xa như gần truyền vào lỗ tai tôi, mang theo một chút tà dị, giống như không phải đến từ thế giới này.
Nàng đang cảnh cáo tôi!
Không biết nàng có âm mưu quỷ kế gì nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm cho nàng đạt được mong muốn, ông nội dùng thọ mệnh để an bài cho tôi, tôi nhất định không để nàng phá hỏng.
Rất muốn mở miệng hỏi nàng là ai, rất muốn thấy khuôn mặt nàng, nhưng tôi lại không mở miệng ra nói được, cảm giác này thật sự rất khó chịu, lòng nóng như lửa đốt.
Mà nàng lại như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, đột nhiên vươn tay hướng về khăn voan đỏ.
Tôi nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.