Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn thấy là Nguyễn Dược Tiến đang kêu, cô nhanh chân chạy vào trong nhà.
Cô chạy vào cửa lập tức trốn sau lưng Lưu Hạnh Hoa, nói với bà: “Bà nội, Nguyễn Dược Tiến muốn đánh con!”
Lưu Hạnh Hoa thấy Nguyễn Dược Tiến đã chạy tới, c.h.é.m d.a.o phay lên thớt, nhìn Nguyễn Dược Tiến hỏi: “Mày muốn đánh ai? Làm anh mà không biết thương em, còn muốn đánh em nữa hả?”
Nguyễn Dược Tiến thở gấp nói: “Cháu đánh nó? Rõ ràng là nó đánh cháu!”
Lưu Hạnh Hoa: “Một đứa con gái sức lớn được bao nhiêu? Đánh mày một cái đau ngứa gì? Chết nổi không? Làm anh mà không biết nhường em gì hết là sao?”
Lúc này Tôn Tiểu Tuệ đang ở trong nhà bếp nhỏ, ló đầu ra.
Bà ta thấy Lưu Hạnh Hoa đang mắng Nguyễn Dược Tiến, cũng không dám lên tiếng, chỉ kêu Nguyễn Dược Tiến: “Về đây.”
Nguyễn Dược Tiến không nói gì, chạy về nhà mình.
Chờ Nguyễn Dược Tiến vào nhà rồi, Tôn Tiểu Tuệ mới thụt đầu vào, Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn Nguyễn Khê sau lưng, hỏi: “Cháu đánh nó?”
Nguyễn Khê líu ríu nói: “Đạp anh ta một cái.”
Lưu Hạnh Hoa vỗ cô một cái, rồi tiếp tục băm rau heo.
Nguyễn Thúy Chi cõng sọt từ bên ngoài trở về, về đến nhà buông sọt xuống, muốn làm giúp.
Lưu Hạnh Hoa không cho Nguyễn Thúy Chi phụ, kêu cô ấy uống chén nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Mấy ngày Nguyễn Thúy Chi ở lại nhà mẹ đẻ, dường như đặc biệt thích trò chuyện với Nguyễn Khê. Sau khi ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, cô ngoắc Nguyễn Khê qua ngồi cạnh mình, sau đó hỏi Nguyễn Khê: “Ngày nào cháu cũng đi theo ông thợ may học nghề, học sao rồi?”
Nguyễn Khê cười nói: “Cũng được.”
Cô nói xong hạ giọng: “Dù sao cũng đỡ hơn Nguyễn Dược Tiến, anh ta ngu thấy mồ!”
Nguyễn Thúy Chi không nhịn được bật cười: “Học cho đàng hoàng, có cái nghề cũng tốt.”
Nguyễn Khê nhìn mặt Nguyễn Thúy Chi, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại nói: “Đúng rồi, hình như cô ba giỏi mấy đồ thêu thùa may vá lắm đúng không? Đợi đến khi cháu học xong rồi, sẽ dạy lại nghề cho cô. Sau này thầy cháu… Ừm... Chờ khi cháu đi rồi, trên núi chỉ còn một thợ may là cô, chắc chắn cô sẽ cơm ngon rượu say, cô không biết thầy cháu sống sung sướng tới mức nào đâu.”
Nguyễn Thúy Chi cười: “Cô được sao? Đã tuổi này rồi.”
Nguyễn Khê nói: “Cô bao tuổi đâu? Mới ngoài ba mươi thôi, còn trẻ chán kia mà?”
Ở thời đại của cô, tuổi này còn chưa kết hôn đâu.
Nguyễn Thúy Chi bị cô nói đến bật cười: “Cô sợ mình quá ngốc.”
Nguyễn Khê vỗ tay cô ấy nói: “Chỉ cần cô muốn học, cứ giao cho cháu. Chờ đến khi cô thành thợ may, xem trên núi này ai dám xem thường cô. Cô xem ông thợ may cả đời không cưới vợ, sống tới già một mình còn khó tính muốn c.h.ế.t đúng không? Vậy mà trên núi có ai không tôn trọng ông ấy đâu, khách gặp mặt còn phải khách sáo kêu ông cụ?”
Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ rồi bảo: “Hình như vậy.”
DTV
Nguyễn Khê cười nói: “Cho nên làm người ấy, chỉ cần giỏi, thì dù sống không phù hợp với tiêu chuẩn thế tục, cũng có thể được người ta kính trọng, ông thợ may chính là ví dụ sống sờ sờ đấy! Không cưới vợ thì sao, không con cái không gia đình thì sao, ông già cọc cằn thì sao, chẳng phải mọi người cũng phải khách sáo gọi ông này ông nọ sao!”
Nguyễn Thúy Chi vừa nghe vừa gật đầu: “Cháu nói đúng lắm.”
Nguyễn Khiết ở bên ngoài phụ Lưu Hạnh Hoa, cười nói nhỏ: “Chị lại bắt đầu tẩy não cho cô ba.”
Lưu Hạnh Hoa nghe không hiểu: “Tẩy cái gì?”
Nguyễn Khiết vừa định giải thích ý tứ của câu kia, thì bỗng nghe tiếng tằng hắng, sau đó kêu lên: “Mẹ.”
Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết cùng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy là Lưu Hùng tới.
Anh ta không chỉ đến một mình mà còn dẫn con tới.
Lưu Hùng thả con xuống, kêu nó: “Chào bà ngoại đi.”
Tiểu Hổ Tử bi bô kêu: “Chào bà ngoại.”
Tiếp theo lại nói: “Cháu với ba đến tìm mẹ ạ.”
Sắc mặt của Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết lập tức trở nên u ám khi nhìn thấy Lưu Hùng.
Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ở trong phòng cũng nghe thấy. Nhưng hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cả hai không hề đứng dậy.
Lúc Nguyễn Thúy Chi nghe thấy tiếng của Tiểu Hổ Tử thì ánh mắt biến hóa rất lớn, nhất là khi nghe cậu bé gọi mẹ. Cô ấy cúi đầu xuống, viền mắt trở nên ẩm ướt chỉ trong chớp mắt. Nguyễn Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Thúy Chi nhưng không nói gì.
Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết ở bên ngoài cũng không lên tiếng. Lưu Hạnh Hoa tiếp tục băm thức ăn cho lợn, dường như hoàn toàn không nhìn thấy Lưu Hùng, cũng chẳng nghe thấy anh ta và Tiểu Hổ Tử nói. Có thể nói là lạnh lùng coi anh ta như không khí.
Sau khi băm thức ăn cho lợn được một lúc, Lưu Hạnh Hoa đứng dậy, đi thẳng tới đóng cửa phòng lại. Bà ấy và Nguyễn Khiết ở bên ngoài, đứng trước mặt Lưu Hùng và Tiểu Hổ Tử còn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê thì bị giam ở trong phòng.
Lưu Hạnh Hoa không cho Lưu Hùng gặp Nguyễn Thúy Chi, tránh việc cô ấy thấy dáng vẻ này của Tiểu Hổ Tử lại mềm lòng, nghe mấy câu lại cùng Lưu Hùng trở về.
Anh ta không dám đi vào phòng, nắm tay Tiểu Hổ Tử đứng ở trước mặt Lưu Hạnh Hoa. Hai ba con đều lộ ra vẻ mặt thương cảm. Nhất là những vết thương do Nguyễn Trường Sinh đánh để lại vẫn chưa hoàn toàn khỏi, cộng thêm gương mặt thảm thương kia trông như thể phải chịu đựng rất nhiều.
Anh ta nhìn Lưu Hạnh Hoa đang lạnh lùng không nói lời nào, sau đó gọi một câu: “Mẹ!”
Bà ấy băm cỏ dại rất mạnh, mở miệng đáp: “Anh đừng có gọi mẹ. Tôi không có con trai họ Lưu.”
Lưu Hùng nghẹn lời, trên mặt lộ ra vẻ không nhịn được nữa, đưa tay đẩy Tiểu Hổ Tử đứng bên cạnh một cái.
Cậu bé hiểu ý mở miệng nói: “Bà ngoại, cháu muốn gặp mẹ.”
Lưu Hạnh Hoa vừa băm đồ ăn cho lợn vừa nói với giọng không hề khách khí: “Mẹ cháu đã c.h.ế.t rồi, bị ba cháu đánh chết. Sau này, cháu đừng có tìm mẹ nữa.”
Nghe bà ngoại nói vậy, Tiểu Hổ Tử bĩu môi khóc òa lên, vừa khóc vừa gào: “Mẹ!”
Lưu Hùng không ngăn Tiểu Hổ Tử khóc, thậm chí anh ta còn ước gì cậu bé khóc to hơn một chút.
Như vậy sẽ càng khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn, hay nhất là trực tiếp gọi được Nguyễn Thúy Chi ra ngoài.
Cô ấy không đi ra, anh ta nghiêng đầu về phía phòng trong và cao giọng gọi: “Thúy Chi, anh và Tiểu Hổ Tử đến đón em về nhà đây.”
Nguyễn Thúy Chi còn đang ngồi cạnh bàn, cúi thấp đầu. Nguyễn Khê nắm lấy tay cô lấy, nhìn không ra trên khuôn mặt kia có biểu cảm gì.
Lưu Hạnh Hoa thấy Lưu Hùng nghiêng đầu nói vọng vào trong phòng, rõ ràng là nắm được tính cách của Nguyễn Thúy Chi, cảm thấy cô ấy nhất định sẽ mềm lòng nên mới cố ý đưa Tiểu Hổ Tử tới kích thích.
Nguyễn Thúy Chi thương con trai sẽ bỏ qua chuyện này để về nhà với anh ta.
Người đàn ông này nhìn thì có vẻ thật thà nhưng luôn dùng tâm kế.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lưu Hùng chẳng hề tới tìm Nguyễn Thúy Chi, cho thấy anh ta hoàn toàn không cảm thấy bản thân sai, cũng chẳng thấy mình có lỗi với Nguyễn Thúy Chi.
Bây giờ Lưu Hùng tới đây, tám phần mười là vì ngày tháng không có vợ ở bên quá khổ, không còn cách nào khác.
Nếu anh ta thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, thật sự quyết định sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ, muốn Nguyễn Thúy Chi tha thứ cho bản thân, quay trở lại sống với mình thì có rất nhiều cách, cần gì mang Tiểu Hổ Tử tới đây khóc.
Bây giờ, Lưu Hùng chỉ muốn biện pháp đơn giản nhất để đưa Nguyễn Thúy Chi về hầu hạ bản thân và bốn đứa con.
Lưu Hạnh Hoa nghe được lời này thì thật sự giận, c.h.é.m mạnh cái d.a.o vào mặt thớt, trầm mặt hét lên với Tiểu Hổ Tử: “Khóc, khóc khóc! Cháu khóc cái gì? Mẹ bị ba đánh c.h.ế.t cháu có khóc không?”
Kết quả, Tiểu Hổ Tử bị bà ấy hét như vậy thì càng khóc lớn tiếng hơn.
Lưu Hạnh Hoa thật sự không áp chế được cơn nóng giận, đứng lên đẩy Lưu Hùng: “Cút, cút, cút! Mau cút đi! Thúy Chi sẽ không trở về với anh đâu. Con bé đã giúp anh nuôi dạy con cái lớn như vậy rồi, mau về nhà mà hưởng phúc đi.”
Lưu Hùng bị bà ấy đẩy lảo đảo, lui vài bước rồi đứng vững lại: “Mẹ, con biết con sai rồi. Con tới đây để xin lỗi Thúy Chi. Chỉ cần cô ấy tha thứ và theo con trở về, sau này con có làm trâu làm ngựa cũng được.”
Lưu Hạnh Hoa không nhịn được cười mỉa mai: “Mẹ anh dạy anh nói lời này đấy à?”
Lưu Hùng: “...”
Bà già này!
Lưu Hạnh Hoa quay trở lại ngồi xuống bên cạnh cái chậu đựng thức ăn cho lợn, cầm d.a.o tiếp tục băm: “Trước đây, tôi thấy anh là một người thành thật, Thúy Chi có theo anh cũng không tệ. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng thấy rõ anh là thứ gì rồi. Cút đi mau! Nếu chờ ông già nhà tôi và Tiểu Ngũ Tử trở về thì không dễ nói chuyện thế này đâu. Anh đừng tưởng rằng đưa Tiểu Hổ Tử tới đây khóc lóc là Thúy Chi nhà tôi sẽ trở về với anh. Thiên hạ không có chuyện dễ như vậy đâu! Con bé sẽ không trở về! Anh mau thu xếp tìm mẹ kế cho bốn đứa con đi.”