Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng càng như vậy, bà ta lại càng không hiểu được, bởi vì ông thợ may cao ngạo như vậy, chẳng đặt ai vào mắt cả, một người đồ đệ cũng chưa từng nhận về, nhưng tại sao lại chỉ đối xử với Nguyễn Khê tốt như thế?

Chẳng lẽ là vì tay nghề của con bé rất tốt sao?

Không thể nào, từ nhỏ Nguyễn Khê đã không giỏi may vá.

Tôn Tiểu Tuệ nằm thở dài, sau đó lại nói: “Hay chúng ta cũng bảo Dược Tiến tới thử xem?”

Nguyễn Trường Quý cảm thấy bà ta đang nói mớ: “Bà nghĩ ông thợ may sẽ nhận nó à?”

Tôn Tiểu Tuệ quay đầu sang nói: “Không thử thì làm sao mà biết được? Lúc đó không phải Tiểu Khê cũng chỉ tới thử thôi sao, nó vừa thử đã được rồi không phải sao? Dược Tiến nhà ta thông minh hơn Tiểu Khê nhiều, nói không chừng ông thợ may lại thích nó hơn thì sao?”

Nguyễn Trường Quý không quan tâm, lật người lại, nói: “Bà tích góp được nửa rổ trứng gà rồi hẵng nói chuyện.”

Cả nhà tổng cộng chỉ có năm con gà mái, mỗi ngày sẽ đẻ khoảng ba, bốn quả trứng chứ không đẻ hơn, thậm chí có lúc cũng chỉ đẻ được có hai quả. Muốn tích góp nửa rổ trứng thì cũng mất một khoảng thời gian, tích góp xong thì mang đi nhận thầy, cũng chẳng biết là sẽ mất bao nhiêu lâu.

Tôn Tiểu Tuệ nghĩ đến nửa rổ trứng thì lại thấy đau đớn, lúc đó Lưu Hạnh Hoa đùng một cái đã đưa cho Nguyễn Khê nửa rổ trứng, nửa rổ trứng đó cũng chính là ngòi nổ để bà ta quyết định ra ở riêng, bây giờ nghĩ lại đương nhiên vẫn còn thấy tiếc.

Nhưng đau lòng được một lúc thì bà ta lại nghĩ --- Không được tiếc gì với con cái!

Trước giờ bà ta không nghĩ đến chuyện này là bởi vì bà ta cho rằng đây là chuyện hoàn toàn không thể, nhưng bây giờ Nguyễn Khê đã làm được rồi, có nghĩa là ông thợ may cũng không phải là một khối đá lầm lì, chỉ cần đúng khẩu vị của ông ấy là được.

Nếu như Nguyễn Dược Tiến có thể học nghề từ ông thợ may, dù gì thì ông thợ may cũng chẳng sống được mấy năm nữa, như vậy thì chẳng phải gia đình anh ta sẽ được sống thoải mái hơn sao? Nếu như có thể tách Nguyễn Khê ra khỏi ông thợ may, vậy thì càng thêm thoải mái rồi.

Gần đây con bé đó thực sự đã khiến bà cảm thấy vô cùng bực bội.

Cục tức này không thể cứ thế mà nhịn xuống được, phải xả ra thôi.

Ăn được thịt thì cười cả một đêm, giấc mộng cũng càng trở nên ngọt ngào, sáng sớm khi vừa mới thức dậy, tâm trạng của Nguyễn Khê tốt vô cùng. Cô vừa ngân nga tiếng hát như một con chim giữa núi, vừa gội đầu chải tóc, rồi thắt nơ bướm lên b.í.m tóc.

Sau khi ăn sáng xong, cô chuẩn bị ra ngoài đi tới thôn Kim Quan, Nguyễn Khê lấy ra hai cuốn sách từ trong hộp gỗ long não, sau đỏ bỏ vào cặp sách --- là sách ngữ văn và toán lớp một. Cô sợ Nguyễn Khiết không cầm cẩn thận, nên đã tự mình đặt nó vào.

Cô ngâm mình trong ánh nắng ban mai, không vội đến nhà ông thợ may, lúc này ông thợ may đang cắt t.h.u.ố.c lá trong vườn.

Ở trên núi không có t.h.u.ố.c lá phương tây để hút, nên những người đàn ông toàn hút tẩu thuốc, còn t.h.u.ố.c lá đều là do nhà mình tự trồng vài cây trong nhà, sau khi phơi khô sẽ cắt thành từng khúc, gói vào bao thuốc, hút xong một tẩu thì lại châm thêm một tẩu thuốc nữa.

DTV

Nguyễn Khê tìm một chỗ để đặt cặp sách, đi tới trước mặt ông thợ may, nói: “Thầy, có cần con giúp thầy không?”

Ông thợ may vẫn chuyên tâm cắt thuốc lá, không ngẩng đầu lên, mà nói: “Không cần, tự mình cắt thì ngon hơn.”

Nguyễn Khê chỉ cười mà không nói gì, cô nghĩ ông ấy muốn vừa cắt vừa ngửi mùi thuốc lá.

Quan sát được một lúc, thì cô lại nghĩ đến một vài chuyện khác, mà lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, thầy ơi, chiều này con về sớm một chút, có được không?”

Ông thợ may vẫn không ngẩng đầu: “Tùy con, thầy không có vấn đề gì.”

Người đến đây học nghề đâu phải ông, đến hay không đến thì tùy cô, cô tiện lúc nào thì tới lúc đó.

Nguyễn Khê thấy ông cần mẫn cắt t.h.u.ố.c lá như vậy thì cũng không tiến tới nói chuyện với ông nữa, cô xoay người tự mình tìm việc làm, dọn dẹp căn nhà từ trong ra ngoài, không để lại chút bụi nào trên nền đất.

Đợi đến khi ông thợ may làm xong, thì cô lại học thêm vài thứ từ ông thợ may.

Những thứ ông thợ may dạy cô đều không theo bố cục nào cả, toàn bộ đều là nhớ được cái gì thì dạy cái đó. Nguyễn Khi cũng không phải là người mới, nếu không thì cô cũng sẽ cảm thấy rất khó học theo như những người khác.

Làm học trò của ông thợ may không dễ dàng gì, thực sự cũng không phải là tin đồ thất thiệt.

Buổi trưa, tại phòng chính nhà họ Nguyễn.

Trưa nay Nguyễn Trường Quý không về nhà, ba người Tô Tiểu Tuệ, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa ngồi vào bàn ăn cơm. Đến bây giờ Nguyễn Dược Hoa vẫn ủ rũ, trong đầu vẫn đầy ắp suy nghĩ suýt chút nữa là được ăn thịt gà từ tối qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK