Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi sau yên xe không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười.

Thấy Nguyễn Khê không lên tiếng, Hứa Chước quay lại hỏi: “Hai người muốn ăn gì, đến đó tôi mua cho.”

Nguyễn Khê không muốn tiêu thêm tiền, chỉ đáp: “Không cần đâu, hồi trưa ăn no lắm,.”

Nhưng khi đến rạp hát, Hứa Chước vẫn mua cho cô và Nguyễn Khiết mỗi người một ly kem.

Mua đồ xong thì cả nhóm vào rạp, tìm chỗ ngồi, đợi sân khấu mở màn.

Nguyễn Khiết đang ăn kem, ghé mặt Nguyễn Khê và nói nhỏ: “Người thành phố thật có phong cách tây, em nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được cuộc sống như thế này. Còn ly kem này, còn ngon hơn cả kem que, đây là lần đầu tiên em thấy trong đời. “

Nguyễn Khê vừa ăn kem vừa nhìn cô cười, cũng thì thầm: “Chị cũng vậy.”

Nguyễn Khiết mỗi lần ăn chỉ múc một ít: “Chỉ là đắt quá, em ngại c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khê hắng giọng: “Không sao, có qua có lại, sau buổi biểu diễn mình mời bọn họ đi ăn là huề.”

Nguyễn Khiết đang định nói tiếp, ánh mắt cô thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Cô khẽ ngẩn người, sau đó nhanh chóng nắm chặt cánh tay của Nguyễn Khê lắc lắc, chỉ về bóng dáng quen thuộc kia.

Nguyễn Khê nhìn theo hướng cô em chỉ thì thấy Diệp Thu Văn. Cô ta không đến một mình mà bên cạnh còn có một người mà hai chị em không thân quen, chính là Lục Viễn Chinh sống dưới ánh hào quang như Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khiết bèn thì thào: “Xem ra là thật rồi.”

Nguyễn Khê cũng thì thào: “Đừng nói linh tinh.”

Nguyễn Khiết định nói tiếp, Hứa Chước đang ngồi bên cạnh Nguyễn Khê bỗng cũng nghiêng đầu, còn ‘thì thầm’ giống hai cô: “Hai người đang nói gì thế? Không cho bọn tôi nghe được à?”

Nguyễn Khiết bị anh làm cho giật mình, cô ngồi thẳng dậy lật đật nói: “Không ... không có gì đâu.”

Nguyễn Khê không nhịn được cười, múc một muỗng kem bỏ vào miệng.

Nguyễn Khiết bị Hứa Chước dọa cho sợ hãi, không nói chuyện với Nguyễn Khê nữa, cô yên lặng ngồi chỗ của mình và ăn kem.

Ăn một lúc, Trần Vệ Đông đang ngồi bên phải cô đột nhiên chìa tay ra cho cô một miếng socola, và nói nhỏ với cô: “Nhóc con, tôi đặc biệt mua cho em. Ngon lắm, đắt tiền lắm.”

Anh ấy vừa nói xong thì Nguyễn Khê và Hứa Chước đang ngồi bên trái ghé đầu nhìn anh và Nguyễn Khiết.

Hứa Chước còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi nghe thấy hết thảy rồi, ‘đắt tiền lắm’.”

DTV

“...”

Nguyễn Khiết nhìn miếng socola trong lòng bàn tay của Trần Vệ Đông, rồi nhìn sang Nguyễn Khê và Hứa Chước đang ngồi bên trái, chạm phải ánh mắt của hai người họ, gương mặt như muốn nổ, sắp bốc khói đến nơi rồi.

Cô ngay lập tức chặn tay Trần Vệ Đông, đỏ mặt nói: “Không ăn.”

Chàng trai ngồi bên phải Trần Vệ Đông cũng đến góp vui, nói nhỏ: “Tôi thích ăn đồ đắt tiền lắm, cho tôi đi.”

Trần Vệ Đông lườm cu cậu: “Cút! Cậu có cửa!

Trần Vệ Đông mắng xong, rạp hát bỗng chốc tối đèn, tấm màn trên sân khấu từ từ hé mở

Một chùm ánh sáng chiếu vào khán đài, người dẫn chương trình cầm micro thông báo hạ màn, và màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

Khán giả không còn rì rào, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng nghiêm túc theo dõi màn biểu diễn.

Thế nhưng hai anh chàng ngồi bên hai cô gái, Hứa Chước với Trần Vệ Đông lại chẳng nghiêm túc, một người lười nhác dựa vào lưng ghế bọc vải nhung đỏ, chăm chú nhìn Nguyễn Khê trong màn tối, còn người kia thì lặng lẽ nhét socola vào cặp của Nguyễn Khiết.

Buổi biểu diễn kéo dài khoảng hai tiếng

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhóm Nguyễn Khê ra khỏi nhà hát cùng với những khán giả khác.

Bây giờ mới năm giờ, bên ngoài trời vẫn còn sáng, ăn cơm tối hãy còn hơi sớm.

Thế là thay vì vội vàng đến quán ăn, họ đạp xe đi tìm một nơi gần đó để chơi một trận.

Những chàng trai mười bảy, mười tám cùng nhau cười đùa, nhất là sau khi xem xong vở biểu diễn, bọn họ luôn bàn về vở kịch đã xem đó, thế nên cậu một câu tôi một câu nhắc lại lời kịch.

“Tây Bắc huyền thiên một đám mây, quạ đen lạc vào đàn phượng hoàng. Đông đảo đều là anh hùng hảo hán. Ai là vua mà ai là thần?”

“Thiên Vương át Địa Hổ!”

“Bảo tháp trấn Hà Bá!”

“Gì hả? Gì hả?

“Nói chuyện chính Ngọ, ai cũng không có nhà!”

“Mặt đỏ là cái gì?”

“Tinh Thần sục sôi!”

“Sao lại có màu vàng?”

“Ánh nến phòng lạnh!”

...

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không góp vui, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ cười.

Sắp đến giờ, hai cô gái tiếp tục theo họ đến quán và gọi một bàn thức ăn.

Thật ra thì hòa vào bầu không khí của họ, Nguyễn Khê cũng có thể cảm thấy họ sống rất vui vẻ, thanh xuân bay nhảy, không gò bó, tự do tự tại, chẳng có lo âu chẳng có phiền muộn, không cần suy nghĩ bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ có chơi ở đâu và chơi như thế nào.

Nhưng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có ba không có mẹ như họ, không có chỗ dựa vững chắc phía sau. Không có người tạo cho họ môi trường hoàn toàn không có bộn bề và âu lo, thế nên hai cô gái cũng chỉ có thể buông xõa chơi với họ trong một buổi ngắn ngủi hôm nay mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK