Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Nguyễn Khiết vào thành phố, Nguyễn Trường Phú và Phúng Tú Anh tìm nhà trồng trong thành phố thì người mẹ ruột này còn có thể nhìn thấy sính lễ à? Cho dù là ngày lễ ngày tết tặng quà bọn họ cũng không ăn được.

Nguyễn Khiết ở nhà đã không thèm đếm xỉa đến bà ta rồi, giờ đi vào thành phố không phải là bay mất luôn à?

Mà Nguyễn Trường Phú nghe vậy cũng sửng sốt, ông tai nghĩ thầm, tại sao lại là Nguyễn Dược Tiến.

Ông ta không lên tiếng, Nguyễn Chí Cao vội nói: “Tiểu Khê là con gái, đổi thành con trai sao mà được. Tiểu Khê thân với Tiểu Khiết, đi cùng nhau mới vui chứ, để Dược Tiến đi làm gì? Thằng bé với Tiểu Khiết có gì để nói à?”

DTV

Phùng Tú Anh cũng cảm thấy Nguyễn Khiết khá tốt, dù sao cũng là Nguyễn Khê nói. Điều kiện này khiến Nguyễn Khê hài lòng, trong lòng Nguyễn Khê thoải mái, thì bà ta và Nguyễn Trường Phú mới có thể thoải mái được.

Cho nên bà ta nói: “Tiểu Khiết đi vẫn hợp hơn chút.”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Để Tiểu Khiết đi đi.”

Ý cười trên mặt Tôn Tiểu Huệ tan vỡ, bà ta không biết nên nói gì nữa, đá mạnh chân Nguyễn Trường Qúy dưới bàn. Nguyễn Trường Qúy đương nhiên là hiểu bà ta có ý gì, nhưng ông ta cũng không dám cãi lại Nguyễn Trường Phú nên không lên tiếng.

Lúc mọi người nói về chủ đề này, trái tim Nguyễn Khiết vẫn luôn căng thẳng, cô ấy sợ Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ không cần thể diện cũng không nể mặt Nguyễn Trường Phú, đập bàn cãi nhau.

Nhưng kết quả lại rất tốt, Nguyễn Trường Phú vẫn đủ sức để đè ép ông ta.

Ăn cơm trưa xong thì mọi người ai về nhà nấy. Tôn Tiểu Tuệ thay đổi nét mặt, vội vàng nói nhỏ với Nguyễn Trường Qúy: “Sao vừa rồi anh không nói gì? Để Tiểu Khiết đi là chúng ta mất trắng đấy! Cướp con gái chúng ta nuôi nắng thành người mà lại gọi là báo đáp, anh cả chị dâu nhà anh suy nghĩ kiểu gì vậy? Dẫn Dược Tiến nhà ta đi, nghĩ cách bồi dưỡng Dược Tiến, sắp xếp ổn thỏa cho nó, đấy mới gọi là báo đáp tốt.”

Bà ta không ngờ anh cả lại tốt vậy, trở về không chỉ muốn đưa Tiểu Khê đi mà còn muốn dẫn cả Tiểu Khiết theo.

Lòng tốt cái gì chứ! Không phải con gái của anh ta mà anh ta vẫn muốn nuôi.

Nguyễn Trường Qúy nhăn mặt, giọng càng nhỏ: “Báo đáp cái gì? Anh cả không biết mà em còn không biết à? Chúng ta chưa từng quan tâm Tiểu Khê, thậm chí cũng không quan tâm Tiểu Khiết, làm gì có mặt mũi mà cãi lại anh ấy. Vừa nói đã lộ ra hết, em nghĩ anh cả không biết à? Nếu anh ấy biết mình bị lừa, biết những chuyện chúng ta đã làm trong hai năm nay thì anh ấy sẽ băm anh ra!”

Tôn Tiểu Tuệ: “Vậy thì không cần cái báo đáp chó c.h.ế.t ấy, không cho Tiểu Khiết đi.”

Nguyễn Trường Qúy thở dài suy nghĩ một hồi: “Trước hết em đừng lo lắng, đợi lát nữa rảnh, anh qua nói chuyện với ba mẹ. Nếu họ mở lời thì anh cả nhất định sẽ đồng ý.”

Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không có tác dụng: “Em thấy chính là chủ ý vớ vẩn của ba mẹ anh thì có.”

Nguyễn Trường Qúy phiền muộn: “Lát nữa nói sau.”

Ăn cơm xong, Nguyễn Trường Phú ở nhà nghỉ ngơi một lát.

Sau khi chợp mắt được một lúc, không có việc gì nên ông ta định ra ngoài đi dạo. Nhiều năm không về, không dễ gì mới về được hai ngày, nên muốn nhìn ngắm thật kỹ nơi mình lớn lên, bởi không biết lần trở vè tiếp theo là khi nào.

Phùng Tú Anh cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, chủ yếu là không có gì để nói với người nhà nên kéo Nguyễn Hồng Binh cùng đi theo. Bà ta nói với Nguyễn Hồng Binh: “Đây là nơi bố con lớn lên, mẹ dẫn con đi nhìn ngắm, phong cảnh trên núi rât sđẹp.”

Nguyễn Hồng Binh sa sẩm mặt mày: “Nhưng đi bộ mệt lắm.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì cười, quay lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Tiểu Ngũ Tử cùng anh cả đi dạo được không?”

Nguyễn Trường Sinh đương nhiên là không từ chối, kéo Tiền Xuyến đi cùng, ngồi xổm xuống cõng Nguyễn Hồng Binh, vỗ nhẹ m.ô.n.g bé hai cái. Nguyễn Trường Phú lại hỏi Tiểu Khê có muốn đi hay không, Tiểu Khê lập tức cười bảo không đi.

Có những chuyện không cần phải cưỡng cầu, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Sinh đi cùng nhau.

Bọn họ rời đi chưa lâu, Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ đã đến nhà tìm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết ở nhà biết bọn họ không cam tâm.

Người trong nhà đều biết chuyện bên trong, Nguyễn Trường Qúy cũng không giả vờ nữa, lập tức gỡ khuôn mặt giả tạo kia xuống, bước vào nhà vừa ngồi xuống đã nói: “Ba mẹ, Tiểu khiết tuyệt đối không thể để anh cả dẫn đi.”

Lưu Hạnh Hoa ngồi cạnh giường, giương mắt nhìn ông ta: “Tiểu Khiết không phải con nuôi lớn, lời con nói không tính.”

Tôn Tiểu Tuệ lại nói: “Mẹ, con bé là con mang nặng mười tháng sinh ra, là con gái của con đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK