Nguyễn Khiết im lặng suy nghĩ một hồi, khóe miệng nở nụ cười: “Vậy có phải anh ấy và ba mẹ anh ấy có thể trở về thành phố phải không?”
Nguyễn Khê cười lại gật gật đầu: “Lần này trở về có thể sẽ không gặp được cậu ấy nữa rồi.”
Cô nói ra lời này không có nửa phần thương cảm, chỉ có tràn đầy vui mừng và phấn chấn.
Cả nhà họ bị điều xuống nông thôn nhiều năm như vậy, bị sai phạm của Lăng Trí Viễn đè ép đến không thở nổi nhiều năm như vậy. Bây giờ Lăng Trí Viễn đã có thể xử lại án sai, cả nhà họ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trở lại thành phố sống những ngày bình yên.
Nhất là Lăng Hào, hẳn là sẽ không còn phải chịu áp lực như khi sống ở nông thôn nữa.
Nguyễn Khiết nói: “Thật đáng tiếc, lại không có cơ hội tiễn họ, sau này không chừng cũng không gặp được.”
Dù sao cũng đã ở nông thôn cùng với nhau hai năm, nói thế nào thì cũng có tình cảm . Nếu Lăng Hào còn ở nông thôn, các cô về nhà là có thể gặp được cậu. Nhưng nếu cậu đã trở lại thành phố, chắc sau này sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
DTV
Nguyễn Khê vẫn vui vẻ nói: “Không có gì phải tiếc nuối, chỉ cần có thể trở về chính là chuyện tốt đáng mừng. Thiếu niên sức dài vai rộng như cậu ấy cần có một thế giới lớn hơn nữa để vẫy vùng, cậu ấy không thuộc về ngôi làng nhỏ trên núi Phượng Minh này. Cậu ấy cùng chúng ta kết bạn đã là một mối duyên phận vô cùng lớn rồi. Chúng ta chỉ cần chúc phúc cho cậu ấy, vui mừng cho cậu ấy là được rồi.”
Trong đời, con người ta phải đi rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, mà trong số những người này, đa số chỉ có thể cùng nhau đi chung một quãng đường. Biệt ly là lẽ dĩ nhiên nhất của đời người, mặc dù không thể tránh khỏi thương cảm nhưng điều quan trọng hơn là phải tiến về phía trước.
Nguyễn Khiết gật gật đầu: “Thành phố mới là nơi anh ấy nên ở lại.”
Nguyễn Khê gấp giấy, nhét vào phong bì, sau đó bỏ lá thư vào ngăn kéo bàn học. Trong ngăn kéo này có tất cả thư cô nhận được trong hai năm qua, số lượng không nhiều lắm, mỗi một lá thư đều được bảo quản tốt.
Bởi vì nội dung trong bức thư này, tối nay cô đặc biệt thoải mái, vui vẻ, ngay cả lúc ăn cơm cùng Nguyễn Trường Phú nói chuyện, giọng điệu so với mọi khi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Nguyễn Trường Phú nhìn ra hôm nay tâm tình của cô rất tốt, lại cho rằng cô vì muốn về nhà mà vui vẻ cho nên đương nhiên cũng không làm cô mất hứng, trực tiếp đáp ứng: “Được, ngày mai ba đến đơn vị sắp xếp một chút.”
Sau đó, không đợi Nguyễn Khê nói lời cảm ơn, Nguyễn Hồng Quân đột nhiên nói: “Con cũng muốn đi.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cậu ấy, lại nhìn Nguyễn Thu Nguyệt, Diệp Phàm, mở miệng hỏi: “Hai đứa có phải cũng muốn đi không?”
Bầu không khí trong nhà bây giờ u ám như vậy, ai còn muốn ở nhà ăn tết chứ, cho nên Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm cùng nhau gật đầu.
Nguyễn Trường Phú vốn không muốn để bọn họ đi, bởi vì nếu như bọn họ đều đi, trong nhà chỉ còn lại ông ta, Phùng Tú Anh, Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn, lại thêm đứa út Nguyễn Hồng Binh, năm mới này trôi qua như thế nào có thể tưởng tượng được.
Năm ngoái đã rất vắng vẻ, năm nay trong nhà xảy ra những chuyện này, càng không cần phải nói.
Nhưng ông ta nhìn mặt Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt, rốt cuộc cũng không nói ra lời cự tuyệt. Ngẫm lại dù có giữ chúng lại thì có thể vui vẻ hơn được bao nhiêu chứ, không ai vui nổi thì chi bằng để mấy đứa trẻ về nông thôn vui vẻ đón năm mới.
Vì vậy, ông ta do dự một lúc rồi mở miệng: “Muốn đi thì đi đi.”
Trong nhà bọn họ năm này cũng chỉ có thể như vậy thôi, tóm lại là không náo nhiệt nổi.
Nguyễn Hồng Quân thấy Nguyễn Trường Phú đáp ứng thì rất vui vẻ, cười hí hửng: “Cảm ơn ba.”
***
Mặt trời đã dịch chuyển sang phía tây, ánh nắng chiếu vào trong khiến căn nhà trở nên ấm áp hơn hẳn.
Lưu Hạnh Hoa băm nhỏ cải trắng và vụn mỡ lợn ra để làm nhân, nhồi vào vỏ bột mềm, trắng, rồi nặn thành màn thầu.
Tiền Xuyến ưỡn cái bụng lớn năm tháng ra, ngồi vào bàn giúp Lưu Hạnh Hoa gói bánh. Lưu Hạnh Hoa nhắc cô ấy mấy lần, bảo cô ấy nghỉ tay để ra ngoài tắm nắng, nhưng cô ấy lại cứ ngồi yên một chỗ, chỉ muốn giúp Lưu Hạnh Hoa gói bánh.
Mẹ chồng nàng dâu ở cùng một chỗ vừa nói chuyện, vừa làm việc mãi không thấy chán.
Màn thầu gói xong thì xếp vào lồng hấp, bên dưới lồng hấp là một nồi nước sôi lớn. Lưu Hạnh Hoa dùng một miếng vải xô ẩm đã được giặt sạch sẽ bít vào khe hở trên nồi. Sau khi ngồi vào bếp, bà tiếp tục nhóm lửa hấp màn thầu, còn Tiền Xuyến vẫn ngồi bên cạnh nói chuyện với bà.
Sau khi hấp màn thầu trong hai cái lồng hấp phồng lên trắng ngần, mặt trời cũng đang bắt đầu lặn xuống núi, hào quang sáng rực cả bầu trời phía tây.