Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta luôn nói chuyện nhẹ nhàng với Diệp Thu Văn, chỉ nói: “Thu Văn này, không phải mẹ không tin con, chỉ là trước đó ba đã bảo mẹ quan tâm con nhiều hơn, nên mẹ hỏi con, tối qua sao con lại đỏ mặt? “

Diệp Thu Văn không hề hoảng sợ khi đối mặt với Phùng Tú Anh, nhìn bà ta và đáp: “Ba khen con quá lời rồi, con nghĩ con chỉ làm một việc rất nhỏ, không đáng được khen như vậy nên con cảm thấy ngượng.”

Phùng Tú Anh nghe ra được, cô bé đang khiêm tốn ngần ngại.

Phùng Tú Anh bè nói: “Không có gì phải xấu hổ. Người tốt, việc tốt không phân việc lớn hay việc nhỏ. Dù việc nhỏ cũng cần được biểu dương. Hành động của đồng chí Lôi Phong cũng là việc nhỏ, nhưng luôn đáng để chúng ta học hỏi và kính trọng!”

Diệp Thu Văn gật đầu: “Mẹ nói đúng.”

Phùng Tú Anh do dự một lúc, có phần bối rối nhưng một hồi sau vẫn hỏi: “Vậy mẹ hỏi con lần nữa, ngày hôm qua con thật sự có đi chơi với mấy bạn nữ, tối cũng cùng mấy đứa giúp bà cụ về nhà không?”

Nghe câu hỏi này, Diệp Thu Văn dần cau mày, sau đó ánh mắt tỏ ra vẻ oan ức ướt át: “Mẹ à, mẹ đang nghi ngờ con đang nói dối sao? Con đã rút ra bài học từ sự việc năm ngoái rồi, mẹ nghĩ con sẽ còn nói dối sao?”

Nhìn thấy con bé như vậy, trong lòng Phùng Tú Anh lập tức đầy cảm giác tội lỗi và nghĩ rằng mình đã làm tổn thương trái tim của Diệp Thu Văn. Thế là bà ta vội nắm tay Diệp Văn, nhìn cô bé và nói: “Thì mẹ chỉ hỏi, con đừng đa nghi, mẹ không hề nghi ngờ con.”

Diệp Thu Văn nhìn mẹ và hỏi: “Vậy là ba đang nghi ngờ con?”

Phùng Tú Anh vụng về giải thích: “Không phải nghi ngờ, ba mẹ thực sự quan tâm con.”

Diệp Thu Văn nhíu mày sụt sịt: “Kể từ hai sự việc của năm ngoái, con đã tự kiểm điểm bản thân mình, quyết tâm sửa đổi từ lâu. Không ngờ ba mẹ vẫn không tin tưởng con, là có người nói cái gì trước mặt ba mẹ phải không?”

Phùng Tú Anh vội vàng lắc đầu: “Không có. Ăn trưa xong, mẹ với ba vào phòng thu dọn đồ đạc. Không ai nói cho ba mẹ chuyện gì. Ba mẹ thực sự chỉ là quan tâm đến con, sợ con gặp chuyện gì thôi.”

DTV

Diệp Thu Văn ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tú Anh: “Mẹ có biết Hứa Chước không, anh ấy chẳng được gì ngoài việc hút thuốc, đánh nhau ở trường, Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết đi chơi với họ mỗi ngày, ba mẹ không lo cho mấy đứa nó, tại sao lại đổ sang con... “

Phùng Tú Anh càng nghe càng hối hận vì đã hỏi về vấn đề này.

Bà ta không nói về Diệp Thu Văn nữa, mà trực tiếp chuyển chủ đề sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Con nghĩ hai đứa nó để mẹ xen vào à? Với tính khí của Tiểu Khê, mẹ dám quản? Quản không được ắt không quản nữa, mặc bọn nó.”

Diệp Thu Văn lại trở nên ân cần: “Con biết mẹ quan tâm đến con, không quan tâm cũng không hỏi han con. Con hiểu mà.”

Phùng Tú Linh cảm thấy nhẹ nhàng, vỗ tay cô con gái: “Mẹ biết con hiểu rõ lòng mẹ nhất.”

Một đứa trẻ hiểu chuyện và chu toàn về mọi mặt như vậy, bà ta còn hỏi gì thêm?

Bà ta tin tưởng con bé còn hơn chính bản thân mình, vốn dĩ không nên hỏi.

Như Nguyễn Thu Nguyệt đã nói, không cần nhắc chuyện của Diệp Thu Văn, mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Và sau khi Nguyễn Trường Phú đi công tác, những người còn lại trong nhà cũng có được một ‘khoảng trời tự do’.

Thường ngày, thời gian Nguyễn Trường Phú ở nhà không nhiều mấy, nhưng vì có ông ở đây, sấp nhỏ trong nhà vẫn tương đối thu mình. Nhưng một khi Nguyễn Trường Phú nước ngoài trong một thời gian dài, trong nhà bắt đầu lục đục trỗi dậy.

Nguyễn Hồng Quân là đứa loạn nhất, chẳng khác nào con ngựa hoang đã cởi bỏ dây cương, cũng chỉ có Diệp Phàm có thể quản thúc nó.

Nguyễn Khê dành toàn bộ thời gian cho việc học với Nguyễn Khiết, tất nhiên cô không còn sức để quan tâm đến những thứ khác. không có thời gian trông coi Nguyễn Hồng Quân, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương thì càng không để tâm, toàn bộ chỉ là không khí.

Sau khi thời tiết ngày càng nắng nóng, học kỳ này đang dần kết thúc.

Miễn là còn đi học thì dĩ nhiên sẽ có các kỳ thi, nhưng vì trong thời đại này không quan trọng điểm số nên không mấy ai để ý đến kết quả thi cử. Đặc biệt là vào cuối học kỳ, thậm chí có một số người không muốn làm bài thi, vắng mặt luôn.

Mấy bộ sách mới lãnh vào đầu năm học đến cuối học kỳ đã biến mất, cồn cặp sách thì đầy ắp các loại đồ chơi linh tinh, viên bi, giấy gói kẹo, hộp diêm các thứ, làm gì còn một cuốn sách hoàn chỉnh

Mà sách giáo khoa đi đâu hết rồi kìa?

Có đứa đã xé gấp hình, có đứa bán ve chai để lấy tiền.

Trong số ít học sinh chú ý đến kết quả học tập, đương nhiên là có Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Bọn cô đều nghiêm túc cho mỗi kỳ thi, đánh giá xem bản thân đã học được đến đâu qua kết quả thi, và chỗ nào cần cố gắng hơn nữa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK